Trong nghệ thuật xử thế Thái Căn Đàm có câu nói thế này: “Đất thấp thành biển, người thấp thành vương, Thánh giả vô danh, Đại giả vô hình”. Từ cổ chí kim, người luôn ung dung tự tại, khiêm nhường bao dung luôn là những bậc đại trượng phu, khí phách cao ngút. Họ không bao giờ tùy tiện khoe khoang hay phô trương thân thế. Dù thành tích của bản thân có cao bao nhiêu, họ vẫn âm thầm tích lũy năng lượng và tri thức, đợi đến ngày bước ra thế giới cùng hào quang sáng chói.
Âm thầm nỗ lực, không bao giờ khoe khoang thành tích của bản thân
1. Sông sâu tĩnh lặng, lúa chín cúi đầu
Trong mọi phương pháp tu tâm dưỡng tính, khiêm tốn là nền tảng cơ bản nhất. Dù cho bạn thuộc tầng lớn nào, địa vị cao thấp ra sao thì thực tập đức tính khiêm tốn sẽ khiến người khác dành cho bạn sự tôn trọng đáng kể. Điều này giúp họ cảm thấy bản thân vượt trội và có giá trị đối với cuộc sống của bạn.
Kiêu căng tự phụ là cội nguồn của sự thất bại. Vương Dương Minh từng nói: “Ngàn tội trăm ác đều từ ngạo mạn mà ra”. Sống trên đời cần có tâm kính sợ, không phải để hạ thấp bản thân, mà đó là để tu dưỡng. Thành bại đường dài phụ thuộc rất lớn vào sự tôn trọng các bậc tiền bối, dành cho họ những lời lẽ tốt đẹp, từ đó vạn sự chóng thành nhờ luôn có quý nhân theo sau dẫn đường chỉ lối.
Khiêm tốn chính là nền tảng của mọi loại tu dưỡng đạo đức
Khiêm tốn chính là một loại trí tuệ, một sự tu dưỡng cần có trên con đường học làm người. Dù có đạt được thành tích phi thường, công thành danh toại cũng nhớ cần biết hạ thấp cái tôi cá nhân, tôn trọng người khác, giữ thể diện cho mọi người xung quanh và đặc biệt đối với người từng nâng đỡ bạn. Người mang đức tính khiêm tốn luôn dựa vào ý chí kiên cường, lòng can đảm và dũng khí hơn người để sống mạnh mẽ trong trời đất.
Một người không đề cao cái tôi của mình, trong chuyện đối nhân xử thế thì vẫn luôn không ngừng tu dưỡng bản thân, mang địa vị cao mà tâm không cuồng vọng, bao dung độ lượng, biết nghĩ cho cộng đồng khiến mọi người cảm nhận được sự ấm áp.
Tu dưỡng bản thân, nâng cao trí tuệ mới mong đạt được nhiều thành tựu đáng nể
2. Kiêu căng tự mãn, kiến thức nhiều cũng vô ích
Tâm cao khí ngạo, kiến thức sâu rộng cũng vô ích. Những người ngạo mạn thường quá đề cao trí tuệ của mình mà đánh giá thấp khả năng của người khác. Họ chỉ biết làm việc vì lợi ích cá nhân. Người tự đắc không thể dung nạp được ý chí của vạn vật. Chỉ khi hạ mình khiêm tốn, học hỏi không ngừng thì mới mong đạt được sự kính trọng trong xã hội.
“Ai không biết thì không sợ hãi, người có hiểu biết thật sự thì lại vô cùng lo lắng”. Chỉ khi sống với một tâm trí trống rỗng, không mang ngạo khí ngút trời, buông bỏ vinh quang trong quá khứ thì một người mới có thể phát triển, nhận ra nhiều chân lý mới và dung nạp được vạn sự vạn vật trên đời. Người kém hiểu biết thì không hề đáng sợ. Sợ nhất chính là người cuồng vọng, vô tri, luôn tự cho mình là nhất.
Sông sâu tĩnh lặng, lúa chín cúi đầu
Kẻ hết mực cho rằng mình biết hết mọi thứ, đứng trên tất cả, kỳ thực giống như một hạt cát trong sa mạc bao la. Ếch ngồi đáy giếng thì luôn coi trời bằng vung. Người dương dương tự đắc chỉ biết có hữu hạn mà không ngờ rằng vũ trụ là vô hạn, núi cao còn có núi khác cao hơn. Chim sẻ trên ngọn cây luôn ríu rít không ngừng, nhưng đại bàng sải cánh trời cao thì luôn lặng yên không hót. Hãy giữ gìn một tâm hồn trống rỗng để thu nạp kiến thức, nâng cao giá trị của bản thân và học hỏi thêm nhiều hơn nữa.
3. Lùi một bước biển rộng trời cao
Những bậc tiền bối từ xưa đến nay luôn sống với đạo của tự nhiên, co cũng được mà giãn cũng được. Nhất thời cần nhường nhịn người khác thì sẽ co, lúc cần giải phóng năng lượng thì sẽ giãn. Gặp trắc trở biến cố, biết lấy lùi làm tiến thì sẽ nhanh chóng thay đổi cục diện trong chớp mắt.
Lùi một bước biển rộng trời cao, nhẫn một chút sóng yên gió lặng
Quân tử biết đạo của sự nhẫn nhục. Họ không vì một phút xúc động nhất thời mà đánh mất lợi ích lâu dài. Khi ở vào tình thế cấp bách, nhịn nhục tích trữ năng lượng, đợi thời cơ chín muồi để một bước có thể đột phá thoát nguy. “Nhỏ không nhịn sẽ làm hỏng việc lớn” – Khổng Tử.
Kẻ mạnh không phải là kẻ đạp trên đầu người khác để tiến lên mà đó là kẻ biết nâng người khác trên đôi vai của mình để cùng nhau chiến thắng. Tục ngữ dạy: “Kẻ mạnh tỏ ra yếu kém còn kẻ yếu lại thích thể hiện bản thân mạnh mẽ”. Yếu thế không phải là biểu hiện của mềm yếu mà là bậc đại trí giả ngu. Hạ thấp tư thái cũng không phải là hạ thấp mình mà là biểu hiện của người trưởng thành, cũng là bậc trí huệ và hàm dưỡng trong đối nhân xử thế.
Nhẫn nhịn không phải là nhục mà chính là để tích trữ năng lượng
Kết: Tỏ ra mềm yếu không phải là biểu hiện của sự nhu nhược mà đó chính là bậc đại trí giả ngu. Hạ thấp tự ái cá nhân không phải là đánh giá mình kém cỏi mà để hàm dưỡng tâm trí, đào luyện bản thân, học thuật đối nhân xử thế, từ đó mà trưởng thành mạnh mẽ hơn.
Facebook - bình luận