Hồi đầu mình tưởng là phim nói về việc những trò đùa “quá trớn” của trẻ con gây ra những hậu quả không ngờ nhưng đó chỉ là bề nổi của phim thôi. Thực tế thì Năm, Mười, Mười Lăm muốn nói về việc bọn trẻ làm vậy cũng vì chúng cô đơn, chúng cần sự quan tâm của bố mẹ.
Không có đứa trẻ nào là hoàn toàn xấu xa, chỉ là chúng vẫn chưa thực sự ý thức được hành vi của mình. Chúng muốn nghịch ngợm để trở thành “tâm điểm chú ý”, để được quan tâm.
Những câu thoại và những cách hành xử của Ceci và Gabriel cũng đã phần nào cho thấy được điều đó. Ceci nói là mình không có bạn, còn Gabriel lúc nào cũng tỏ ra bốc đồng và gây chuyện để mọi người phải chú tâm vào mình.
Bọn trẻ trở nên như vậy cũng một phần do lỗi của bố mẹ. Bố mẹ của bọn trẻ không những không quan tâm đến con cái mà còn gieo rắc thêm niềm tin rằng chúng là những đứa trẻ hư.
Trong phim có đoạn Mario nói với Sofia: “Ma quỷ chính là nỗi sợ của mỗi người”. Lúc Ceci và Gabriel tản ra chơi năm mười thì ác quỷ Mormo đã biến thành cha và mẹ của chúng.
>>> Xem thêm: Trailer Năm, Mười, Mười Lăm: Giới thiệu câu chuyện về bà Ba Bị
Ban đầu chúng cứ tưởng là sẽ được yêu thương nhưng thực tế thì không phải vậy. Mẹ Ceci thì mắng nhiếc Ceci vì không chải đầu, còn bố của Gabriel thì lại chẳng quan tâm gì con trai mình mà chỉ hỏi đến Bruno.
Ở đầu phim, vào buổi sáng mẹ Ceci khi nhìn thấy con gái mình thì câu nói đầu tiên cũng là nhắc về việc chải đầu. Còn bố của Gabriel luôn tỏ ra yêu thương em trai Bruno quá mức và nói rằng Ceci và Gabriel là những đứa trẻ chuyên gây chuyện. Có lần, Gabriel đã núp sau cánh cửa nhìn bố nâng niu Bruno một cách tủi thân.
Tuy bố mẹ có phần thiên vị Bruno và cho rằng nó là đứa trẻ tuyệt vời nhất trên đời trong khi xem Ceci và Gabriel là những đứa trẻ rắc rối nhưng Ceci và Gabriel chưa bao giờ ghét bỏ hay làm hại em mình. Khi Bruno bị ác quỷ Mormo bắt cóc, cả Ceci và Gabriel đều cố hết sức, vượt qua nỗi sợ để cứu Bruno.
Mình thích cách phim lồng ghép câu chuyện về quá khứ của Sofia vào những diễn biến của phim. Ngay từ đầu, phim mở màn bằng những ám ảnh tuổi thơ của Sofia, gây cho người xem sự tò mò, tạo nút thắt cho câu chuyện.
Sau đó, dần dần mở nút thắt đó ra ở những diễn biến tiếp theo. Câu chuyện về người bà của Sofia và việc Sofia bị hiểu lầm là một đứa trẻ hư được kể một cách trọn vẹn, không hề rời rạc hay dư thừa.
Một điểm cộng cho Năm, Mười, Mười Lăm là âm thanh vô cùng tốt. Phim sử dụng âm thanh nhiều, bao trùm lên cả không khí phim và xuất hiện ở hầu hết các cảnh quay nhưng ở những đoạn cần thiết thì vẫn có khoảng lặng. Tiếng của bà Sofia cũng được xử lý làm rè đi và vang hơn, làm cho nó trở nên đáng sợ.
Ánh sáng và màu phim cũng tạo được cảm giác ma mị, bao trùm lên cả không gian phim. Ánh sáng thay đổi tùy theo từng thời điểm khiến người xem thực sự “khó đoán” được mình sẽ thấy gì tiếp theo.
>>> Xem thêm: Vết nứt - Âm Hồn Trong Tranh: Sự trở lại của Nichkhun
Phim theo motif quái vật trong nhà và các nhân vật phải chiến đấu bằng cách chơi một trò chơi để thoát ra khỏi đó. Thường thì mình thấy mấy phim theo motif này sẽ rất lôi cuốn, khiến người xem phải tập trung theo dõi từ đầu đến cuối.
Phim còn kết hợp thêm truyền thuyết về Bà Ba Bị và lồng vào đó mấy trò chơi dân gian của trẻ em nên mình thấy nó càng làm tăng thêm phần thú vị.
Thứ khiến mình tò mò nhất về Năm, Mười, Mười Lăm từ khi xem trailer là ác quỷ Mormo. Ác quỷ Mormo trong phim này cũng chỉ là một đứa trẻ. Nó cũng là một đứa trẻ cô đơn và cần người chơi cùng.
Bình thường nó nghịch ngợm, gây ra hết chuyện này đến chuyện kia nhưng nó cũng biết sợ khi có ai đó quát mắng. Suy cho cùng nó cũng chẳng làm hại đến ai. Nó cũng biết giữ lời, khi thua cuộc sẽ trả mọi người về chỗ cũ và biến mất.
Không biết đó có phải là dụng ý của biên kịch và đạo diễn không nhưng mình nghĩ ác quỷ Mormo cũng có thể tượng trưng cho những đứa trẻ mà chúng ta cảm thấy “đáng ghét”.
Trong mắt chúng ta nó có thể đáng sợ, luôn bày trò quậy phá, luôn là thứ chúng ta muốn lánh xa nhưng cuối cùng nó lại là một đứa trẻ rất tội nghiệp và cần sự yêu thương.
Từ khi biết ác quỷ Mormo chỉ là một đứa trẻ thì mình thấy thấy thương nó nhiều hơn là sợ hãi và trách móc.
>>> Xem thêm: Năm, Mười, Mười Lăm: Gieo rắc nỗi sợ qua trò chơi dân gian
Cuối cùng là phim có hơn 1 tiếng thôi, không tới 1 tiếng rưỡi đâu. Phim vào đề cũng không quá nhanh cũng không quá chậm, vừa đủ để người xem hiểu về nhân vật và hoàn cảnh của nhân vật.
Diễn biến cũng hợp lý nhưng mà kết thì mình hơi nhanh. Sofia chơi thắng rồi cái trả bọn trẻ lại là thôi à. Mình vẫn mong có một cái gì đó bất ngờ hơn diễn ra.
Nói chung mình thấy phim ổn, thông điệp truyền tải rất gọn gàng, rõ ràng, dễ hiểu và chạm được đến cảm xúc của mình. Tuy nhiên cái kết vội quá làm mình hơi hụt hẫng.
Nếu phim dừng lại ở đó thì mình thấy nó còn khá nhẹ đô. Mình thấy phim khá trọn vẹn, nhưng trọn vẹn là do nó chưa thực sự có gì đó bất ngờ và đột phá.
Tuy nhiên thì Năm, Mười, Mười Lăm khai thác một đề tài thú vị và có bonus thêm phần animation khá là có tâm ở cuối nên mình cảm thấy rất trân trọng công sức của ekip.
Mình nghĩ đây vẫn là một bộ phim đáng xem vì chắc chắn xem xong nó sẽ cho bạn thêm nhiều góc nhìn khác về trẻ con.
Bài viết được Lọ Lem gửi về cho DienAnh.net
Cập nhật đầy đủ thông tin về Come Play With Me (Năm, Mười, Mười Lăm) tại Thư Viện Phim nhé.
Facebook - bình luận