Đạo diễn Lee Byung Heon đã lên kế hoạch thực hiện Dream khoảng chục năm để có cơ hội kể câu chuyện về những người vô gia cư. Trong phim, Park Seo Joon vào vai Hong Dae - một cầu thủ bóng đá đã mất đi sự nổi tiếng vì hành hung một phóng viên bằng cách đấm vào mắt anh ta. Sau đó, bộ sậu của Hong Dae cho rằng nếu anh không thể tiếp tục làm một vận động viên, thì ít nhất anh cũng nên sử dụng khuôn mặt đẹp trai của mình để trở thành người quảng bá cho ngành thể thao.
Cùng lúc này, Lee So Min (IU) cần sản xuất một bộ phim tài liệu xuất sắc để tạo dựng danh tiếng cho chính mình. Vì thế, So Min nghĩ ra cách làm phim về đội tuyển bóng đá vô gia cư tham dự World Cup mà Hong Dae sẽ huấn luyện. Cá nhân mình thực sự thích khía cạnh này của Park Seo Joon. Thay vì chiếm spotlight, tài tử sinh năm 1988 sẽ ngồi ở ghế chỉ đạo và để các diễn viên khác có đất dụng võ.
Kim Jong Soo, Ko Chang Seok và Jung Seung Gil cũng là những điểm sáng của bộ phim khi họ mang đến những màn trình diễn tự nhiên nhưng hài hước. Tất cả các nhân vật phụ đều từ từ bộc lộ cá tính trong trong phim. Nam diễn viên trẻ Lee Hyun Woo cũng đã hoàn thành xuất sắc vai diễn vô cùng quan trọng vì hầu như anh không có lời thoại nào và dùng biểu cảm hình thể. Ở vài khoảnh khắc, mọi thứ thú vị hơn khi xem qua lăng kính của So Min, nhân vật của cô có nhiều cơ hội tỏa sáng.
Dream dài 2 giờ và mình thấy có thể được cắt giảm xuống còn 1 giờ 45 phút để có phần hạ màn tốt nhất. Phần kết là điều mà hầu hết mọi người sẽ thích thú vì nó mang lại cho mình cảm giác giống như đang xem một trận bóng đá thực sự. Nhịp độ của phim vừa phải và không gây cảm giác nhàm chán ở bất kỳ thời điểm nào. Các trận bóng đá được dàn dựng khá chất lượng và thực tế. Khi mình xem cảnh đám đông quốc tế cổ vũ bằng tiếng Hàn cho đội tuyển, mình cảm thấy bộ phim thành công trong việc quảng bá thành công bộ mặt thể thao xứ Củ sâm cũng như tinh thần chiến đấu của người Hàn.
Dream sử dụng những đặc điểm khiếm khuyết của các nhân vật mà không chế nhạo họ để gây cười, khiến bộ phim trở nên rất nhân văn. Park Seo Joon thể hiện xuất sắc vai Hong Dae, một người đàn ông đầy kiêu hãnh và nóng tính nhưng lại bị đối xử tệ bạc trong cuộc sống.
Sự tức giận của Hong Dae về những sự kiện nằm ngoài tầm kiểm soát của anh và sự thờ ơ, hờ hững của anh về tình yêu đôi lứa càng khiến người xem hy vọng vào một mối tình lãng mạn giữa nhân vật của anh và IU. Nhưng dù không có chemistry này, cả hai diễn viên đều hoàn thành khá tốt vai của mình, với cách thể hiện tự nhiên, không cường điệu.
Điểm yếu của Dream là mình cho rằng bộ phim có được tiếng tăm nhờ sự góp mặt của hai ngôi sao hạng A như Park Seo Joon hay IU, song họ đóng góp vai trò khá nhỏ trong toàn bộ bức tranh. Cụ thể, có một số tiềm năng chưa được khai thác đối với vai của IU. Nhân vật So Min luôn giả vờ bình tĩnh trong khi đang hoảng hốt và sợ hãi. Đó là “mỏ vàng” bị bỏ qua đáng tiếc của phim.
Dream dùng câu nói sáo rỗng “tinh thần đồng đội khiến giấc mơ thành hiện thực” để xây dựng một câu chuyện về thể thao cũ kĩ khiến mình cảm thấy phim thiếu tính bùng nổ. Câu chuyện của mẹ Hong Dae cũng khá “đầu voi đuôi chuột”, chưa đủ sức nặng để xây dựng nên tính cách của Hong Dae. Các nhân vật nữ cũng ít đất diễn, kể cả IU.
Nếu bạn đang hy vọng vào một sự lãng mạn, mình khuyên bạn không nên xem bộ phim này bởi vì nó không đi theo mô-típ những kẻ ghét nhau đột nhiên thành người yêu. Dream là một bộ phim hài thể thao rất đơn giản, mang tính chữa lành. Nếu bạn là người thích xem những câu chuyện hài - tình cảm chân thành và xúc động, thì bộ phim này chắc chắn sẽ là một sự lựa chọn ổn thoải.
* Bài viết của Nga Cao chia sẻ tại box Mọt phim Review
Facebook - bình luận