Mình thấy Giới Hạn Truy Lùng có ý tưởng hay nhưng cách diễn giải tình tiết và phân bố mọi thứ thì dở quá. Xem xong mình thấy khá tiếc vì rõ ràng với cốt truyện đó, bộ phim có thể làm tốt hơn rất nhiều.
Giới Hạn Truy Lùng là tác phẩm dựa trên tiểu thuyết nổi tiếng Kiroi Jou của Hisashi Nozawa – nhà biên kịch kiêm tiểu thuyết gia người Nhật Bản, người được biết đến với bộ phim Violent Cop của đạo diễn Takeshi Kitano. Phim kể về cuộc đời sự nghiệp của một nữ cảnh sát bí mật truy lùng tên trùm đứng sau vụ án liên quan đến trẻ em.
Cô phải cải trang thành mẹ của một nạn nhân để tiếp cận bọn chúng, nào ngờ thân phận bại lộ làm ảnh hưởng đến sự an toàn của chính con trai của cô. Tại đây, một cuộc đấu trí giữa 2 phe chính và tà diễn ra gay cấn
Trong Giới Hạn Truy Lùng, ngoài việc tạo nên bầu không khí gay cấn ở mỗi phân cảnh và các tình huống buộc nữ chính phải vượt qua. Mình thấy nhà làm phim còn tập trung khai thác tính cách nhân vật trung sĩ Yoon So Eun. Với vai diễn một bà mẹ đơn thân, một nữ cảnh sát bị giáng chức, màn hóa thân của Lee Jung Hyun khiến mình hoàn toàn bất ngờ.
>>> Xem thêm: Trailer Giới Hạn Truy Lùng: Hành động mãn nhãn, phản diện nguy hiểm
Bởi trước đó không lâu, cô từng vào một vai phụ trong Decision To Leave, chưa để lại quá nhiều ấn tượng gì với mình. Riêng với trung sĩ Yoon lần này của Giới Hạn Truy Lùng, nữ diễn viên lột tả phần nào tâm trạng của một người mẹ bị mất con.
Có những phân đoạn mình thấy rõ cô không cố tình thể hiện hết nỗi đau ra bên ngoài, bằng cách nào đó, nữ cảnh sát này vẫn kiềm nén được cú sốc và lập kế hoạch để tìm ra tên cầm đầu cũng như mang con trai về.
Xuất phát điểm là một phụ nữ kém may mắn khi trong quá khứ, trung sĩ Yoon từng mắc sai lầm ở vụ án tương tự. Điều này ảnh hưởng đến tâm lý của cô ở hiện tại, nên khi rơi vào tình huống xảy đến với con trai, mình thấy rõ cô cảm nhận được sự bế tắc vì không biết bản thân nên bắt đầu từ đâu.
Cái hay của Giới Hạn Truy Lùng là nhà làm phim không hề “dìm hàng” sức mạnh của phái nữ, thậm chí suốt cả bộ phim, ngoại trừ tên phản diện Joon Young do Park Myung Hoon đóng là có sự “tác động vật lý” và tham gia nhiều vào tiến trình của câu chuyện. Còn lại toàn bộ thời lượng phim, mình thấy như cách đạo diễn Lee Seung Jun tạo đất diễn cho phe nữ vậy, đặc biệt là trung sĩ Yoon.
Mình thấy hình tượng nhân vật trung sĩ Yoon được xây dựng không phải là một “bánh bèo” yếu đuối mà là một bà mẹ mạnh mẽ với ý chí kiên cường, luôn biết đứng dậy đấu tranh cho bản thân và vì con cái, dù bị cấp trên dè bỉu và đày đọa nhưng không hề buông xuôi, đầu hàng trước số phận.
Những màn “ăn miếng trả miếng” của cô ở màn “combat” cuối phim với chị đại Moon Jeong Hee đủ cho mình thấy được “Đụng đến chị thì được, chứ đụng vào con chị là tới công chuyện”.
Dù là câu chuyện của Hai Phượng và Giới Hạn Truy Lùng, nhưng mình thấy điểm chung của hai phim đều tập trung khai thác và làm tốt sức mạnh người phụ nữ châu Á. Họ sẵn sàng đánh đổi bản thân, bất chấp tất cả để giành lại hạnh phúc gia đình.
Hơn nửa thời lượng phim, Wukong thấy spotlight của Giới Hạn Truy Lùng là những màn rượt đuổi. Ở đây không phải cuộc rượt đuổi bằng phương tiện giao thông như Fast & Furious, mà mình đánh giá là cuộc đua marathon về trí tuệ và tinh thần của những người phụ nữ, ở hai phe chính - tà.
>>> Xem thêm: Kisaragi - Nhà Ga Nuốt Chửng: Kỹ xảo "3 xu" là điểm hạn chế của phim
Giới Hạn Truy Lùng cho mình thấy rõ một bà mẹ thông minh như trung sĩ Yoon, tưởng chừng sẽ ngã quỵ trước sự tinh ranh, xảo quyệt của bọn tống tiền. Nhưng không, chính vì cô đã từng mắc phải sai lầm ở quá khứ, đánh mất đi hạnh phúc của một bà mẹ, nên Yoon So Eun không cho phép bản thân lặp lại điều đó.
Cho dù có phải trải qua nhiều màn đấu “kẹo đồng” với bọn phản diện, hay bị chúng cho “ăn hành”, thì nghị lực phi thường của một bà mẹ vẫn quyết chiến đến cùng.
Thêm nữa, mình thấy Giới Hạn Truy Lùng đi vào nội dung rất nhanh, chỉ cần 5 phút đầu phim là bạn sẽ hiểu được vấn đề của mọi thứ, và chỉ trong 30 phút đầu phim bạn sẽ nhận ra kẻ chủ mưu thật sự là ai. Có lẽ vì điều này, nên mình thấy bộ phim vô tình trở nên đơn giản hóa, các tình tiết cài cắm chưa thật sự khiến mình “xoắn não” như những cuộc điều tra, chạy án ở những phim khác.
Thậm chí những cái kết đầy chí mạng của bọn phản diện, mình đánh giá có phần quá dễ dàng so với tổng thể như chúng đã làm. Thậm chí có tên không cần tác động gì nhiều, “xu cà na” cũng “về chầu ông bà”.
Nói chung xét về tổng thể, mình khá thích ý tưởng của Giới Hạn Truy Lùng, mặc dù cách sắp xếp tình tiết chưa thật sự đồng đều. Bởi mình thấy nửa thời lượng đầu phim, mọi thứ diễn ra rất “bánh cuốn”, song từ giữa phim trở đi, mình lại thấy mọi thứ đơn giản và không còn đặc sắc nhiều.
Nhưng cũng nhờ nét diễn xuất “diễn như không diễn” của Lee Jung Hyun, khiến nhân vật của cô có chiều sâu và làm bộ phim tăng thêm sự kịch tính với mình hơn.
Còn bạn. Bạn nghĩ sao về nhân vật này? Hãy để lại bình luận cho mình nhé.
* Bài viết của Wukong chia sẻ tại box Phim Hàn Quốc
Những bộ phim điện ảnh Hàn Quốc thuộc thể loại hành động, gay cấn , mời bạn bấm vào đây để đăng bài trao đổi bàn luận cùng mọi người.
Bạn cần tìm thông tin dữ liệu và đọc review về phim Giới Hạn Truy Lùng? Hãy truy cập vào DAN Wiki để có tất tần tật những nội dung bạn cần đấy: bấm vào đây
Facebook - bình luận