Nhắc đến làng giải trí, Nhật Nguyệt đảm bảo đa phần mọi người đều nghĩ đến những minh tinh nổi tiếng với cát-xê có giá trên trời dù diễn xuất không tốt. Bởi vậy mà nhiều cô gái trẻ có nhan sắc và ôm mộng đổi đời cũng gia nhập làng giải trí, bắt đầu từ công việc diễn viên quần chúng. Tuy nhiên, phải "người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt", bước chân vào nghề rồi họ mới nhận ra sự thật chẳng hề như mơ.
Nhiều người cứ nhìn vào gương của Triệu Lệ Dĩnh hay Vương Bảo Cường để tự khuyên mình: "Chỉ cần nỗ lực, cố gắng thì cuối cùng cũng sẽ nổi danh". Tuy nhiên, người ta thống kê tổng số diễn viên quần chúng từng làm việc trên các phim trường Hoa ngữ lên đến hàng triệu người. Và trong chừng ấy con người, chỉ có 2 cái tên thành danh mà thôi.
>>> Xem thêm: Triệu Vy, Triệu Lệ Dĩnh và sao Cbiz thời vô danh: Vũ công hay yêu quái đều từng diễn qua
Làm diễn viên quần chúng vốn chẳng dễ dàng gì. Cạnh tranh kịch liệt, ngày nào cũng phải phơi nắng dầm mưa, đi sớm về khuya, cơm hộp thì kém chất lượng, còn bị các nhân viên trong đoàn phim coi thường, chèn ép. Ấy vậy mà làm nữ diễn viên quần chúng lại càng khó khăn, vất vả hơn nhiều.
Những cô gái trẻ đến với các phim trường đều có ngoại hình ưa nhìn. Có không ít người còn là hoa khôi của trường học, của cả một vùng. Họ coi nghề diễn viên quần chúng là viên gạch đầu tiên trên con đường thành danh, ôm mộng gặp được "quý nhân" và sớm nổi tiếng. Kết quả, số phận của đa phần họ đều chẳng khá khẩm hơn là mấy.
Có những hôm các đoàn phim không cần người, dù họ hạ giá thù lao xuống còn 10 tệ một giờ (~35 ngàn đồng) cũng chẳng ai thèm thuê. Điều này đồng nghĩa với việc các diễn viên quần chúng phải chờ trên phim trường cả ngày với cái bụng đói và nỗi lo tiền nhà.
Nơi ở của các diễn viên quần chúng đa phần đều rất xập xệ tồi tàn. Hầu hết đều là những căn phòng chật hẹp, dùng ván ép để ngăn cách, mỗi phòng có đến chục người ở chung nên rất ngột ngạt. Bởi vậy mà dù muốn hay không thì ban ngày họ vẫn phải ra ngoài tìm cơ hội, đến tối khi trời mát hơn thì mới dám quay về để ngủ.
Còn nếu may mắn nhận được vai diễn, thì họ lại phải đối mặt với những vấn đề khác. Quần áo dơ chất thành núi, bị hàng chục người mặc qua nhưng chưa giặt lấy 1 lần. Phải chờ cả ngày chỉ để quay một cảnh không lời thoại cũng chẳng được lộ diện, hoặc nếu diễn viên chính quá tệ thì có thể lặp đi lặp lại một động tác cả ngày. Ấy là chưa kể, họ còn có nguy cơ bị mất vai bất cứ lúc nào vì có người "chen chân".
Nhiều cô gái, vì không chịu nổi sự tạm bợ ấy mà quyết định "đi đường tắt" với đạo diễn, phó đạo diễn hay nhà sản xuất. Tuy nhiên, trong 100 cô gái thì có đến 99 cô trắng tay, chỉ lỗ chứ chẳng lời được gì. 1 cô gái may mắn có được vai diễn thì chưa chắc đã có thể đổi đời, đóng xong không sủi tăm gì lại tiếp tục kiếp làm diễn viên quần chúng.
Bởi thế mà sau vài năm lăn lộn ở Hoành Điếm và các phim trường lớn, nhiều cô gái đã phải từ bỏ giấc mộng diễn viên để quay về với cuộc sống đời thường, dù chẳng có ánh hào quang nhưng ổn định. Và chí ít, họ không phải mất mát quá nhiều trong quãng thời gian vất vả ấy.
Bởi hàng năm vẫn có rất nhiều người kém may mắn, gặp nạn rồi ở lại trên phim trường vĩnh viễn, không thể đoàn tụ với gia đình. Và sự ra đi của họ gần như vô nghĩa vì hầu hết các đoàn phim đều trốn tránh, chối bỏ trách nhiệm với diễn viên quần chúng, thậm chí là chẳng hề quan tâm hay có hành động an ủi nào đến người thân của họ.
>>> Xem thêm: Bữa cơm trên phim trường của sao Cbiz: Triệu Lệ Dĩnh giản đơn, Lưu Đào thịnh soạn
Bởi vậy mà Nhật Nguyệt vẫn luôn cảm thấy làm diễn viên quần chúng đã khổ, làm nữ diễn viên quần chúng lại càng vất vả hơn. Họ phải đánh đổi tuổi thanh xuân, bỏ qua cả tương lai nhưng lại chẳng thể nhận được trái ngọt.
*Bài viết do Nhật Nguyệt gửi về DienAnh.Net
Vào ngay DienAnh.net để cập nhật những tin tức mới nhất về dàn minh tinh và những bộ phim Hoa ngữ nhé!
Facebook - bình luận