Có lẽ bạn cũng như tôi, luôn có cảm giác càng trưởng thành càng cô đơn. Đó là cảm giác trống trải khi chỉ muốn thu mình lại trong thế giới nhỏ bé, chật hẹp của bản thân. Tuy nhiên, đây không phải là điều gì quá to tát, bởi đôi lúc ta cũng cần những khoảng lặng để có tầm nhìn xa hơn cho tương lai.
Vì sao càng trưởng thành thì càng cô đơn?
Vì ta không còn ngây thơ
Chúng ta ai cũng đã từng là một đứa trẻ, cuộc sống gói gọn trong vòng tay cha mẹ, được lo lắng, chăm chút cho từng miếng ăn, cái mặc. Thoả thích khóc cười mà không lo nghĩ, chỉ cần một món đồ chơi nhỏ cũng đủ làm ta hạnh phúc cả ngày. Nhưng đâu ai bé mãi, ai rồi cũng phải trưởng thành, đã đến lúc bạn cần phải học cách tự lập trên chính đôi chân của mình. Ngoài vòng tay mẹ thật sự là bão tố, phải rời xa cuộc sống yên bình để sống một cuộc đời đầy sóng gió.
Khi ta trở nên cẩn trọng hơn trong việc thể hiện cảm xúc, hiểu chuyện hơn, hiểu rằng không phải lúc nào cũng được cười nói vui vẻ, khi đó ta biết rằng mình đã thật sự lớn rồi.
Càng trưởng thành, càng đi xa, càng tiếp xúc với nhiều người, ta mới hiểu rằng thế giới này rộng lớn đến nhường nào. Theo thời gian, những nỗi cô đơn cứ kéo đến bủa vây, ta dần thu mình lại, sống khép kín và độc lập hơn.
Thuở nhỏ, ta ước gì mình mau chóng lớn lên, để được sống tự do, không cần để mẹ chăm sóc, ta muốn được đi làm, muốn thật giàu để mua sắm thỏa thích. Nhưng khi lớn, ta chợt nhận ra hồi đó mình thật ngốc bởi cái giá của sự trưởng thành là sự cô đơn và nỗi sợ hãi cứ thường trực choán lấy tâm trí ta. Luôn có một khoảng trống nào đó bao trùm hết mọi thứ và nó khiến bạn tự đặt dấu chấm hỏi về cuộc đời của mình.
Vì ta phải tự mình gánh vác mọi thứ
Càng trải qua nhiều cạm bẫy, ta càng trở nên thận trọng hơn trong các mối quan hệ. Một người bạn tâm giao dường như quá khó để tìm.
Cuộc sống trẻ thơ vô ưu vô lo thật đáng mơ ước biết bao. Tuy phiền phức vì bị nhiều cấm đoán từ người lớn, nhưng lại không cần phải lo nghĩ khi tất cả mọi thứ đều có cha mẹ lo. Đến khi lớn rồi, mỗi ngày trôi qua lại thật nặng nề bởi mối lo cơm áo gạo tiền gánh nặng trên vai.
Trưởng thành rồi, sao có thể đem những chuyện buồn tâm sự với mẹ, vậy nên ta luôn chọn cách tự mình gánh vác. Ta cố gắng kìm nén cảm xúc vì lo sợ mang nỗi buồn riêng mình ra nói sẽ bị người đời cười chê yếu đuối.
Vì xã hội đầy rẫy phức tạp
Lòng người khó đoán, sâu thăm thẳm hơn cả đáy đại dương. Ta có thể có rất nhiều mối quan hệ xã giao vui vẻ, nhưng liệu có được một người phù hợp để gửi gắm tâm sự. Có những người chỉ đến tìm bạn khi buồn, còn những lần bạn cần họ thì lại chẳng thể liên lạc. Và nếu may mắn tìm được một người bạn dù có bận rộn cách mấy vẫn có thời gian cho ta, hãy trân trọng họ thật nhiều.
Tuy nhiên, nỗi cơ đơn không hề đáng sợ nếu không quá đặt nặng vấn đề. Đôi khi đó là việc cần thiết giúp ta thấu hiểu bản thân, tìm lại sự cân bằng giữa dòng đời xô bồ náo nhiệt. Cô đơn cũng có vẻ đẹp riêng, nó làm ta trân trọng những khoảng thời gian hạnh phúc từng có. Vậy nên hãy học cách chấp nhận sự cô đơn như một gia vị của cuộc sống và đối mặt với chính mình để trở nên mạnh mẽ, bản lĩnh hơn.
Kết: Cuối cùng, điều tôi muốn khuyên bạn chính là hãy cứ sống vô tư, hồn nhiên như một đứa trẻ khi cảm thấy mỏi mệt nhưng đừng quên rằng phải cẩn trọng trong mọi hành động của mình. Mỗi người đều có cuộc sống riêng, người trưởng thành sẽ khó tránh khỏi nỗi cô đơn, miễn là vượt qua được cửa ải này, mọi khó khăn sắp tới đều có thể dễ dàng bước qua.
* Bài viết của Tian Yi chia sẻ tại box DAN FC
Đời người là cuộc hành trình vượt qua thử thách, nếu bạn có những tâm đắc về cuộc sống , mời bạn bấm vào đây để đăng bài trao đổi bàn luận cùng mọi người.
Facebook - bình luận