Những ngày qua, mạng xã hội ngập trong sự mong chờ đến hôn lễ của Hoàng Long và Phương Nam trong phim Hương Vị Tình Thân. Tuy chỉ là một bộ phim truyền hình nhưng tác phẩm này đi vào cuộc sống của rất nhiều khán giả, trong đó có tôi. Có lẽ cũng vì những ngày giãn cách xã hội thế này mà các tình tiết drama, ngôn tình hay ồn ào tranh cãi khiến tôi khóc cười cùng với nó, thậm chí mê xem đến độ canh giờ chiếu mà mở app lên vì nhà không có sẵn tivi.
Và rồi cảm xúc của tôi như vỡ òa trong đám cưới của Nam và Long đã diễn ra trong tập 26 của phần 2 bộ phim. Cuối cùng sau bao sóng gió, cặp đôi chính đã có thể nhận được trái ngọt đầu tiên. Nhưng vui thì vui thật đấy, tôi vẫn thấy thương cảm cho một nhân vật bị bỏ bên lề cuộc vui ấy, chính là bố Sinh.
Chắc chắn không chỉ khán giả, mà cả những nhân vật trong phim cũng đã mong chờ ngày từ rất lâu. Cụ Dần thì mong chờ “đít nhôm” - cháu đích tôn của mình cưới vợ từ lâu lắm rồi. Ông Khang thì mừng rỡ vì Nam đã trở thành con dâu nhà họ Hoàng, giúp đỡ ông chăm sóc mẹ. Bà Bích thì hào hứng, phấn khởi vì con gái đã làm dâu nhà giàu. Ai cũng có một lý do riêng để tươi cười hớn hở trong ngày cưới của Nam - Long, chung quy thì ngày vui của con cái, bậc cha mẹ hiển nhiên cũng lấy làm hạnh phúc.
>>> Xem thêm: Hương Vị Tình Thân: Thương Long đứng giữa Nam và gia đình hai bên
Tất nhiên, Nam chưa thể làm hài lòng tất cả mọi người, cô vẫn còn phải nhận những ánh mắt ghen ghét, lườm nguýt từ mẹ chồng và em dâu. Nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng đến ngày vui của Nam - Long và hơn hết đây là khởi đầu tốt đẹp để nữ chính có thể thay đổi và mạnh mẽ hơn trong một vai trò mới.
Song niềm vui của Nam lại chẳng thể trọn vẹn bởi thiếu đi người bác mà cô yêu quý - ông Sinh, và cũng chính là người bố đẻ mà cô tìm kiếm bấy lâu nay. Cô đã gửi áo vest, gọi điện dặn dò và mong bác có thể đến sớm để dắt tay mình vào lễ đường. Bởi Nam yêu thương và trân trọng bác Sinh như người thân trong gia đình và muốn ngày trọng đại trong đời có sự xuất hiện của ông. Tôi còn nhớ câu nói của Nam ngày trước: “Cháu không có bố nên mong bác giúp cháu dắt tay vào làm lễ”, nghe sao mà thương, mà xót đến vậy.
Bố Sinh cũng giữ lời hứa, trở về nhà an toàn sau khi về quê cùng Chiến “chó”, sửa soạn quần áo đến đám cưới của con gái trong niềm hân hoan, háo hức. Từ phía xa, ông đã vui mừng, hớn hở mong được bước chân ngay vào lễ đường để cầm tay con gái trong ngày đặc biệt. Niềm vui to lớn của người làm cha hiện lên trong ánh mắt của bố Sinh, chỉ vài phút nữa thôi, ông sẽ tự hào nhìn ngắm con gái của mình trong bộ váy cưới lộng lẫy, lấp lánh.
Chỉ vài phút nữa thôi, ông sẽ được nắm đôi bàn tay nhỏ bé ấy, đôi bàn tay mà 20 năm trước ông đã phải đành lòng buông ra, gửi gắm con cho người khác để bản thân trả giá cho hành động sai quấy lúc bấy giờ. Rồi ông sẽ được dắt con gái bước qua cả trăm lời chúc tụng, mỉm cười hạnh phúc vì hôm nay con mình là cô gái đẹp nhất trần gian, đang chìm đắm trong hạnh phúc của tình yêu được đơm hoa kết trái và trong sự ngưỡng mộ lẫn ghen ghét của nhiều khách mời. Không sao cả, hôm nay con gái của ông sẽ là nữ thần rực rỡ trong không gian này, vì cô sắp cưới được người mà mình yêu thương.
Và ông Sinh cũng chỉ còn vài phút nữa là an tâm cầm tay Nam đặt vào lòng bàn tay người con trai ấy, giao phó cả cuộc đời của cô cho anh, để anh thay ông chăm sóc con gái mình hết cả kiếp này. Ấy vậy mà, khi chưa kịp tận hưởng niềm hạnh phúc, nụ cười của bố Sinh bỗng vụt tắt khi bắt gặp lão Tấn và bà Sa. Trong đôi mắt của ông, tôi thấy được sự ngỡ ngàng và bất lực. Hai hàng mi ngấn lệ đau đớn và tủi nhục của người làm cha, vì thương mà con phải quay lưng rời khỏi đám cưới của Nam.
Chắc chắn bố Sinh là người hiểu rõ hơn ai hết, nếu lão tấn và bà Sa biết về mối quan hệ của ông và Nam thì sẽ gây khó dễ đối với con gái. Nên để giữ an toàn cho Nam và để ngày vui của con trọn vẹn, bố Sinh không còn cách nào khác ngoài bỏ đi trong nước mắt.
Hình ảnh tương phản giữa một bên đám cưới linh đình, vui vẻ, đông đúc với một bên là bố Sinh lủi thủi một mình, buồn đau, tủi hổ khiến tôi xót xa. Có người cha nào không muốn được cầm tay con gái dắt vào lễ đường trong ngày trọng đại cơ chứ? Có người cha nào không muốn được chứng kiến giờ phút trọng đại cả đời chỉ có một của con gái mình? Bố Sinh khao khát cái khoảnh khắc ấy lắm, nhưng cuối cùng phải quay xe ra về.
Giữa con đường thênh thang, bố Sinh chạy xe trong niềm cô độc, đầu ngoảnh lại phía sau đầy luyến tiếc. Hóa ra những hình ảnh ông cầm tay Nam trao cho Long chỉ là tưởng tượng, ảo mộng mà thôi. Bởi vì sự thật lúc nào cũng cay đắng, phũ phàng với ông cả. Tôi đau đớn thay cho người bố khốn khổ ấy, khi cả cuộc đời này, ông chưa thể có được một ngày hạnh phúc trọn vẹn. Vợ mất khi vừa sinh con, con chưa tày một gang thì đã phải rời xa bố. 20 năm ròng rã cố gắng hoàn thành tốt để được đặc xá, điều ông Sinh muốn chỉ là được đoàn tụ với con gái, một mong ước nhỏ nhoi, chẳng đắt tiền nhưng sao quá đỗi xa vời.
Để rồi khi gặp lại con, quá nhiều rào cản và nỗi sợ tự thân đã ngăn ông nói ra hai tiếng: “Con ơi!”. Người cha ấy nhiều năm trời ở cạnh con ruột của mình với vai trò “người bạn già”, âm thầm giúp đỡ Nam, bảo vệ cô khỏi những sóng gió cuộc đời, khóc cùng Nam khi cô bị ức hiếp, cười cùng Nam khi cô hạnh phúc, ôm lấy con gái vỗ về trong một thân phận khác để rồi vỡ oà hạnh phúc khi “bác cháu” nói với nhau: Chúng ta chỉ còn một mình trên cõi đời này, nên hãy dựa vào nhau mà sống.
Chẳng hiểu vì sao ngày cưới của Nam và Long mà tôi lại khóc quá trời. Ơ kìa tôi đã từng mong đợi ngày này lắm mà, tôi đã rất háo hức để ngắm Nam diện váy cưới sẽ lộng lẫy ra sao, sẽ lên đời thế nào khi về làm dâu hào môn cơ mà? Thế sao nước mắt tôi cứ không ngừng tuôn xuống, tôi bị làm sao thế này? Tôi bị hâm hay kịch bản quá tàn nhẫn để khiến cho ông Sinh rơi vào hoàn cảnh cùng cực như thế cơ chứ?
Càng xem phim tôi lại càng thấy thương bố Sinh và nể phục khả năng diễn xuất của NSƯT Võ Hoài Nam. Qua từng ánh mắt, từng nếp nhăn trên gương mặt nam diễn viên, tôi có thể thấy rõ được chuyển biến trong tâm lý của nhân vật. Ông chuyển từ trạng thái mừng rỡ sang ngỡ ngàng, lúng túng rồi lập tức đau khổ, luyến tiếc và hụt hẫng. Từng sắc thái của ông Sinh đã được người diễn viên gạo cội ấy thể hiện một cách nhẹ nhàng, bản lĩnh và day dứt như chính bản thân tôi phải ở trong tình huống đó.
Như bao lần, người đàn ông ấy không khóc nức nở hay thành tiếng, nước mắt của ông lặng thầm rơi xuống, răng cắn chặt để không tạo ra âm thanh, mặt cúi gầm để người ngoài không phát hiện được. Đó chính là tột cùng nỗi đau của một người phải trải qua. Hoá ra bao năm tháng phải chịu nhiều vất vả trong tù, cũng không đau đớn bằng khoảnh khắc chỉ đứng cách con gái một gang tay, chỉ cách niềm hạnh phúc và tự hào của một người làm cha trong vài phút ngắn ngủi.
>>> Xem thêm: 3 lần diện vest của NSUT Võ Hoài Nam toàn dịp trọng đại đời người
Tôi vừa thương, vừa thấy cảm phục bố Sinh, dám gạt đi niềm hạnh phúc của bản thân để bảo vệ cho con gái đến cùng. Phải rồi, nếu ông không quyết định như thế này, có khi cuộc sống của Nam sẽ bị đe doạ, cô sẽ không thể có cuộc sống hôn nhân trọn vẹn được. Hôm nay ông nuốt nước mắt vào trong, tôi mong rằng ngày mai sẽ tươi sáng hơn với số phận của ông. Nhiều khi tôi cũng nghĩ sao mà biên kịch ác với bố Sinh quá, sao để cuộc đời ông cứ đầy oan trái, nước mắt như vậy.
Nhưng thực tình cũng chính trong những hoàn cảnh éo le như vậy, tôi mới thấy được tình phụ tử mà bố Sinh dành cho con gái lớn đến như thế nào. Hoá ra đúng như nhiều người bảo, dang dở mới khiến người ta day dứt nhớ mãi khôn nguôi. Đám cưới của Nam không trọn vẹn và sẽ là nỗi ám ảnh trong ký ức của tôi về bộ phim Hương Vị Tình Thân, khi tôi đang tự nếm vị nước mắt của mình giống như ông Sinh.
*Bài viết của Hoa Lê gửi về DienAnh.Net.
Đừng quên follow DienAnh.Net để cập nhật những thông tin phim ảnh, chuyện hậu trường nhanh nhất, chính xác nhất nhé!
Facebook - bình luận