Đặt bản thân vào trong “thời gian vũ trụ”, con người đã trải qua hàng triệu năm tiến hóa và cho đến ngày nay, trong tư duy cơ bản của chúng ta (hãy bỏ qua cách nhìn nhận thế giới trên quan điểm của các nhà sử học) thì hành tinh này chỉ mới khởi đầu từ Công nguyên hoặc cùng lắm là từ thời của Tất Đạt Đa Cồ Đàm cho đến ba thầy trò triết gia vĩ đại Sokrates – Plato – Aristoteles.
Tuy nhiên nếu so sánh các quãng thời gian từ đó đến nay với thời điểm bắt đầu hình thành các loài sinh vật đơn bào bậc thấp, rồi cho đến thời kỳ xuất hiện "người tinh khôn" thì điều này có thể khiến chúng ta phải định nghĩa lại tư duy của mình về thời gian mà ta đang tồn tại có ý nghĩa gì đối với toàn thể vũ trụ từ lúc có tổ tiên chúng ta cho đến ngày nay.
Chúng ta thực sự rất nhỏ bé giữa vùng trời này
Sự nhỏ bé của con người so với thời gian vũ trụ
Thật khó để hình dung hạt bụi mang tên "chúng ta của bây giờ" so với “sa mạc nhân loại từ cổ chí kim” bởi khoảng cách này là cực kỳ vĩ đại. Phần lớn chúng ta thường hay quan niệm rằng thế giới này vẫn đang cực kỳ “tươi mới” và con người chỉ thực sự có được nhận thức về ý nghĩa sống của mình từ khi triết học xuất hiện. Tuy nhiên, định kiến này thách thức chúng ta phải xem xét lại quá trình từ lúc vũ trụ hình thành cho đến khi có triết học là một quãng thời gian dài gấp tỉ lần từ lúc có triết học cho đến bây giờ.
Vậy sự so sánh này có ý nghĩa gì trong việc thay đổi nhận thức chủ quan của chúng ta về tầm quan trọng của chính bản thân mình đối với thế giới? Việc đầu tiên ta cần biết được rằng để có được hạnh phúc nội tại, hãy ngừng quan trọng hóa mọi thứ đang diễn ra xung quanh.
Thời gian con người tồn tại chỉ đáng là hạt cát so với vũ trụ bao la
Với một người nhạy cảm, mất mát tâm lý có thể sẽ kéo anh ta xuống vũng lầy tuyệt vọng. Tuy vậy, nếu xét trên hệ quy chiếu thời gian vũ trụ, nỗi đau vì mất mát đó lại chẳng thấm tháp gì so với đại đương thời gian. Vĩ đại hóa con người và sự hiện diện của một khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời chỉ càng gây thêm nhiều đau đớn chứ không mang lại cách giải quyết thấu đáo. Đừng làm quá mọi thứ lên để khẩn cầu lòng thương hại từ người khác mà thay vào đó, hãy tự mình tìm kiếm chân giá trị hạnh phúc nhất xuất phát từ chính nội tâm con người mình.
Mọi chuyện xảy ra trong đời, đến cuối cùng rồi sẽ trở nên nhỏ bé.
Theo thời gian, những điều ta đã từng ham muốn có được, những thời điểm ta cảm thấy mình hạnh phúc nhất, những khó khăn thử thách ta đã phải gắng gượng vượt qua và cả những vết cắt đau thương tận sâu thẳm trong tim tưởng chừng chẳng bao giờ có thể lành lại được, tất thảy sẽ chỉ là những hạt bụi mờ được ném vào khoảng không gian tuần hoàn bao la, vô định: Dòng chảy cuộc đời.
Những gì chúng ta nghĩ rằng lớn lao, theo thời gian sẽ chỉ còn là điều tiểu tiết
Những lúc buồn đau nhất, hãy nhớ vẫn còn năm dài tháng rộng. Những thời điểm hạnh phúc nhất, hãy nghĩ rằng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Cứ vô vi mà sống, vô thường mà bước đi. Không ai biết trước được rằng ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, vậy tại sao không thể làm trọn tất cả những điều nhỏ bé nhất mà cuộc đời ban tặng cho ngày hôm nay, ngay bây giờ?!
Mọi sự trên đời ắt đều đã có tự nhiên sắp đặt, tạo hóa an bài. Ta chỉ có thể chọn được cách thích nghi với hoàn cảnh chứ không thể thay đổi hoàn cảnh. Người hạnh phúc là người biết thích nghi. Kẻ thành công là kẻ biết chấp nhận. Vượt qua mọi chuyện thì dễ, bước qua nỗi hoài nghi khi đứng trước chính bản thân mình mới là điều khó khăn.
Năm dài tháng rộng, chuyện hệ trọng nào rồi cũng sẽ qua đi
Trở nên vĩ đại ngay cả khi việc ta đang thực hiện chỉ là những điều nhỏ bé.
Đời người là một cuộc đấu tranh không ngừng của việc đưa ra những lựa chọn. Để bước trên con đường dẫn đến thành công, ta cần đưa ra những lựa chọn đúng đắn và sáng suốt. Một vài lần trong đời, tất cả chúng ta đều sẽ phải đưa ra những quyết định khiến bản thân phải hối tiếc. Nó được gọi là thất bại.
Một mặt, thất bại mang đến nhiều đau đớn, nhục nhã ê chề, nhưng mặt khác, nó có thể là một điều kiện tốt đẹp dạy cho chúng ta làm thế nào để trở nên vĩ đại hơn con người ta lúc trước. Cuộc đời này chẳng qua là một ván cờ ta không thể không chơi, nhưng đánh sai một nước, ta sẽ mất tất cả. Thắng được cuộc cờ cũng là mục đích cuối cùng của đời người.
Hãy làm những điều bé nhỏ theo cách vĩ đại nhất
Ta phải biết tiến về phía trước theo những giải pháp và chiến lược hợp lý đã được vạch sẵn nhưng cũng không bao giờ được bỏ quên việc phòng thủ vững vàng. Phải biết giữ gìn và trân trọng những gì mình đang sở hữu. Thắng và thua, được và mất, tất thảy đều là Đạo phải làm của một đời người
Facebook - bình luận