“Hạnh phúc sinh ra trong đau khổ, đau khổ giấu mình trong hạnh phúc.” – Lão Tử
Những người chúng ta gặp, không phải là tình cờ. Hãy để vạn sự tùy duyên
Có một người lang thang đi vào chùa, thấy Bồ Tát ngồi trên đài sen nhận cúng dường của mọi người, anh ta vô cùng ngưỡng mộ bèn mở lời hỏi Bồ Tát: “Thưa Ngài, tôi có thể đổi chỗ với Ngài một lát được không?”
Bồ Tát trả lời: “Chỉ cần ngươi không mở miệng”. Kẻ lang thang chấp nhận lời yêu cầu và lên ngồi trên đài sen. Kể từ lúc này, mọi thứ trước mắt anh ta trở nên cực kỳ ầm ĩ, hỗn loạn. Người đến quỳ gối trước đài sen phần lớn là để cầu điều này điều kia, anh vẫn cố gắng chịu đựng trước sau không hề mở miệng.
Sự im lặng là bắt nguồn của những việc đại sự trong đời
Một ngày, có một phú ông đến, phú ông nói: “Cầu Bồ Tát ban cho con một đức tính tốt”. Nói xong ông dập đầu đứng dậy, bỗng ví tiền bị rơi xuống mặt đất. Kẻ lang thang vừa muốn mở miệng nhắc nhở nhưng kịp nhớ lại điều kiện của Bồ Tát liền thôi.
Sau khi phú ông đi ra thì có một người nghèo bước vào. Người nghèo nói: “Cầu Bồ Tát ban cho con ít tiền. Người nhà con lâm bệnh nặng đang rất cần tiền chạy chữa”. Cầu xong ông dập đầu đứng dậy, bỗng nhìn thấy một túi tiền rơi trên mặt đất.
Người nghèo liền thốt lên: “Bồ Tát quả thật hiển linh rồi”. Ông cầm túi tiền ra đi. Kẻ lang thang muốn mở miệng nói rằng không phải Bồ Tát hiển linh mà đó là đồ của người ta đánh rơi. Nhưng cuối cùng anh vẫn nhớ đến điều kiện của Bồ Tát.
Đừng can thiệp vào những chuyện tất lẽ dĩ ngẫu
Lúc này, một người ngư dân đi vào, ngư dân cầu xin: “Cầu Bồ Tát ban cho con bình an, ra biển không gặp sóng gió”. Đoạn dập đầu đứng dậy, ông vừa muốn đi, lại bị phú ông túm chặt. Vì nghi ngờ túi tiền bị ngư dân lấy mất còn ngư dân thì một mực cho rằng mình oan uổng, lời qua tiếng lại hai kẻ lao vào đánh nhau túi bụi.
Kẻ lang thang thấy vậy không nhịn được nữa, anh ta bèn hô to: “Dừng tay!” rồi đem chân tướng sự việc nói rõ cho họ. Tranh chấp từ đó mà được yên. Lúc này Bồ Tát mới nói: “Ngươi cảm thấy làm vậy là đúng chăng? Ngươi hãy tiếp tục đi làm kẻ lang thang đi!
Ngươi mở miệng tự cho mình rất công bằng nhưng người nghèo vì vậy mà không có tiền cứu chữa cho người thân sắp chết, người giàu không có cơ hội tu tập đức hạnh, người ngư dân ra khơi gặp sóng gió bị chôn thây dưới đáy biển.
Đạo trời công bằng, không ai lấy đi của ai bất kỳ điều gì
Nếu ngươi không mở miệng, mạng sống người nhà kẻ nghèo kia được cứu, người giàu tốn chút tiền bạc nhưng giúp được người khác mà tích đức, ngư dân cũng vì dây dưa không cách nào lên được thuyền mà tránh được sóng gió, bảo toàn tính mạng”.
Kẻ lang thang nghe đến đây chỉ biết câm lặng rời khỏi chùa.
Rất nhiều sự tình xảy ra đều có lý do của nó. Để nó tiến triển theo tự nhiên, kết quả sẽ tốt hơn rất nhiều. Yên lặng theo dõi diễn biến chính là một loại năng lực, thuận theo tự nhiên chính là một loại hạnh phúc. Con người tình cờ gặp được nhau thực ra cũng là do duyên số kết tạo sự gặp gỡ.
Thuận theo tự nhiên - Một nghệ thuật sống cao quý
Dù thế nào đi nữa, một khi đã gắn bó, ta rất khó để ra khỏi mối quan hệ đó. Sự tình một khi đã định, nói dứt chưa chắc có thể dứt được. Cho nên, người sống thuận theo tự nhiên, xem nhẹ được – mất, chính là “người đi trong đạo”.
Nhận thức được như vậy thì không có chân lý nào của vũ trụ là không thể nắm bắt. Hãy yên tĩnh theo dõi tiến trình xảy ra của vạn sự vạn vật. Tốt nhất là không nên xen vào sự sắp đặt của tạo hóa bởi điều đó có thể giúp chúng ta tiến gần hơn đến chân giá trị của hạnh phúc.
Thực tế thì người dễ ngủ và chóng quên luôn hạnh phúc hơn người khác.
Người chỉ luôn băn khoăn suy nghĩ rằng hôm nay ta đã sống như thế nào, ngày mai ta phải sống ra làm sao cho hợp lẽ hay dùng cách nào để có thể thay đổi suy nghĩ, quan niệm của người khác thì sẽ chẳng bao giờ đạt được hạnh phúc.
Người luôn sống với một tâm thái tĩnh lặng, an bình, đi vào giấc ngủ hằng đêm nhẹ nhàng, thư thái, không so đo tính toán thiệt hơn, không tìm cách để sắp đặt cuộc sống, chính là một bậc trí giả với đầy đủ hạnh phúc viên mãn.
Facebook - bình luận