Nếu đã quen với một Emily “tóc vàng hoe” của Lily Collins trong Emily in Paris thì mình nghĩ bạn hãy quên đi bởi trong Windfall, nữ diễn viên 33 tuổi có một màn trình diễn cực ấn tượng khiến Chekov nhớ mãi không quên. Ra mắt trên Netflix không kèn trống, Windfall vẫn nhanh chóng nhận được sự chú ý của đông đảo khán giả toàn cầu nhờ kịch bản chắc tay pha trộn với yếu tố hài đen tối.
Do Charlie McDowell đạo diễn và đồng biên kịch, bộ phim theo chân Jesse Plemons và Lily Collins trong vai một cặp vợ chồng giấu tên và Jason Segel là người đàn ông đột nhập vào biệt thự của cặp đôi đâu đó ở California. Kế hoạch của hắn ta đổ bể khi cặp vợ chồng trở về nhà. Thế nhưng tên trộm không để họ đi mà giữ làm con tin cho đến khi có 150.000 USD.
Chekov phải gật gù đồng ý rằng spotlight của Windfall thuộc về Jesse Plemons. Nam diễn viên hóa thân thành CEO công nghệ giàu có nhưng vô cùng đáng ghét. Anh ta có cho mình số tài sản khổng lồ sau khi viết chương trình loại bỏ phần đông lực lượng lao động. Được mô tả là người liên quan đến vụ tiền nong này nhưng cách Jesse Plemons diễn xuất khiến Chekov trở nên ghét CEO này bởi tâm lý tự phụ, luôn cho mình là nhất. Anh ta không hề tỏ ra sâu sắc, ngoài việc muốn loại bỏ những kẻ ăn bám và tối đa hóa lợi nhuận của mình càng nhiều càng tốt.
3 nhân vật của Windfall có 3 tầng lớp khác nhau. Nếu như CEO của Jesse Plemons là kẻ thống trị thì người vợ của Lily Collins là người bị trị. Nhân vật mà Jason Segel đảm nhận chính là tầng lớp dưới cùng nhưng lại kiểm soát được 2 người kia. Rõ ràng Windfall liên tục thay đổi để khán giả dần bóc tách được bản chất của từng người. Có thể thấy được sức hút của Jesse Plemons, dường như các bạn diễn bị cuốn theo anh trong suốt bộ phim.
Diễn xuất của Lily Collins nhẹ nhàng hơn, cân bằng giữa lòng nhân từ của một phụ nữ da trắng, nhận thức được những mâu thuẫn của mình và những hy sinh mà cô ấy đã thực hiện để trở nên giàu có.
Nhân vật này chỉ được xem như là phần mở rộng của chồng mình. Dù cảm thấy bất lực và ngột ngạt trước cuộc hôn nhân của mình, nhưng cô ấy không còn cách nào khác .Jason Segel đóng vai kẻ trộm nhưng luôn khiến Chekov cười vì có một số hành động khá ngốc nghếch, nguy hiểm và đôi lúc buồn bã của một người đàn ông tuyệt vọng.
Charlie McDowell xây dựng sự căng thẳng, khó chịu, hồi hộp và hài hước trong từng khoảnh khắc nhất định của Windfall, lôi kéo Chekov không thể dứt khỏi màn hình. Charlie McDowell cho thấy rằng mọi yếu tố trong phim đều cần thiết để xây dựng nhân vật. Các chi tiết chính được nhắc đến một vài lần, chẳng hạn như hình xăm hoa hồng mà cô vợ rất thích nhưng lại bị CEO nhiều lần chê bai.
Chekov cũng thích cách Charlie McDowell không đặt tên cho các nhân vật vì nó cho phép danh tính của họ tác động có chủ ý lên cốt truyện. Thay vì có những cái tên cá nhân hóa, họ chỉ được gọi bằng những vai trò mà họ đóng trong cuộc sống: Giám đốc điều hành, Vợ của anh ấy và Không ai cả. Do đó, Windfall chuyển trọng tâm sang các chủ đề của nó, nhấn mạnh khoảng cách giữa tên trộm và các nạn nhân.
Chekov có thể tự do đưa ra ý kiến và thể hiện cảm xúc của riêng mình lên các nhân vật vô danh, khiến bộ phim trở thành một trải nghiệm nhập vai hơn. Điều này phù hợp với ý định của bộ phim là phản ánh sự phân chia giai cấp, tương tự được thể hiện trong Lupin và Parasite, nơi người giàu bỏ mặc những người kém may mắn. Bộ phim bằng cách nào đó khẳng định rằng những gì đã xảy ra với 3 nhân vật có thể xảy ra với bất kỳ ai phù hợp với hình mẫu trong phim.
Nhìn chung, Windfall là một bộ phim kinh dị nhỏ nhưng đáng nhớ nhờ màn trình diễn xuất sắc của dàn diễn viên cũng như cốt truyện chắc chắn, gắn kết gói gọn trong 1 giờ 32 phút. Chekov khuyên bạn nên xem Windfall với tâm trạng vui vẻ để tránh bị tụt mood nhé!
>> Xem thêm: Wrath of Man: Một bom tấn hành động khác cộp mác Jason Statham
*Bài đóng góp từ Chekov gửi về cho DienAnh.Net.
Nếu bạn yêu thích Phim Âu Mỹ, hãy vào DienAnh.net để xem thêm nhiều bài viết hay nha.
Facebook - bình luận