Trong bài viết này mình chỉ nói về những cảm nhận của mình sau khi xem bộ phim chứ sẽ không spoil bất kỳ chi tiết nào chưa được đề cập đến trước đó. Mình mong bạn có thể ra rạp xem để có cho mình những đúc kết riêng vì thực sự đây là một bộ phim rất đáng xem.
Ngay từ khi thấy poster, xem trailer và đọc một số thông tin bên lề về Đêm Tối Rực Rỡ, thứ làm mình thấy sợ nhất là phim “thật” quá. Và rất may là xuyên suốt cả bộ phim này đều có thể giữ được chất “thật” như vậy.
Trong phim đa số cũng là những góc quay khá gần nhân vật và không gian chỉ bó hẹp xung quanh ngôi nhà diễn ra đám tang nên khi xem đôi lúc mình có cảm giác như chính mình đang ở đó và chứng kiến những sự rối ren trong gia đình.
Thứ khiến mình ám ảnh nhất sau khi xem phim chắc là âm thanh tiếng gõ mõ, tụng kinh cầu siêu trong đám tang. Dường như 80% âm thanh trong phim là tiếng gõ mõ, tuy có lúc lớn, lúc nhỏ tùy thuộc vào bối cảnh quay nhưng nó đã phủ lên hầu hết toàn bộ bộ phim. Có lúc tiếng gõ mõ tụng kinh xen vào tiếng la hét, cãi vả khiến không khí xung quanh ngôi nhà càng trở nên căng thẳng.
>>> Xem thêm: Đêm Tối Rực Rỡ có đang khai thác đề tài quá nhạy cảm?
Mình được biết là âm thanh đám tang trong Đêm Tối Rực Rỡ được ghi hình trực tiếp tại hiện trường cùng các cảnh quay chứ không phải cắt ghép dựng lại nên nghe rất chân thật. Một điều cho mình thấy được sự chỉn chu và tinh tế trong từng khung hình của ê-kíp làm phim đó là âm thanh ở mỗi không gian đều được điều chỉnh cho phù hợp. Ở những không gian gần nơi diễn ra đám tang thì âm thanh lớn còn những nơi xa hơn thì âm thanh nhỏ dần.
Vì những sự kiện trong Đêm Tối Rực Rỡ chỉ diễn ra trong trong đêm nên ánh sáng cũng là một vấn đề khá nan giải. Điều khiến mình khá bất ngờ là phim đã tận dụng ánh sáng để soi rõ những khi cần soi và phần nào che giấu cảm xúc của nhân vật, khiến nó càng trở nên bí ẩn hơn. Có những cảnh quay trong đêm tối kết hợp cùng ánh sáng màu đỏ của đèn, màu xanh u tối của căn bếp khiến mình cảm nhận rõ được không khí của cảnh phim cũng như cảm xúc của nhân vật trong lúc đó.
Không biết có phải dụng ý gì không mà mình thấy người phụ nữ nào trong phim này cũng trang điểm rất đậm, đúng kiểu “mắt xanh mỏ đỏ” luôn nhưng lại theo tone trầm. Cách ăn mặc cũng đậm chất Sài Gòn kiểu mấy chục năm về trước. Nó cho mình cảm nhận sự “bất thường” bên trong bản thân mỗi người. Mỗi người đều đang đeo một lớp mặt nạ rất dày, nó cũng có thể là nỗi đau mà họ đang chịu đựng.
Trong Đêm Tối Rực Rỡ thì mỗi người đều có một tấn bi kịch riêng. Mình dùng từ “tấn” vì mình cảm giác thực sự là nỗi đau mà mỗi người đang phải chịu đựng quá lớn, nó chồng chéo lên nhau và kéo theo hết chuyện này đến chuyện kia.
Hiếm có bộ phim nào có nhiều nhân vật như vậy mà mình có thể nhớ rõ về tính cách, quá khứ và tình trạng hiện tại của nhân vật nhiều đến vậy. Phải nói là biên kịch Nhã Uyên xây dựng nhân vật quá chắc, mình thấy mỗi nhân vật đều có backstory rõ ràng và nó hợp lý trong việc biến họ thành con người như thời điểm hiện tại.
Dù bi kịch của Xuân Thanh được tiết lộ và xoáy vào nhiều hơn nhưng qua những lời thoại, những hành động của nhân vật khác mình cũng có thể hiểu về quá khứ của họ.
Đúng là cái gì mà thuộc về gia đình thì khó nói thiệt. Dù cho có thế nào thì đã là gia đình thì không thể bỏ nhau. Trong phim cũng vậy, ngoài đời cũng vậy, nhiều lúc nóng giận nói bỏ vậy chứ mấy ai làm được. Mình thấy Đêm Tối Rực Rỡ đã khai thác rất tốt về tính cách, tâm lý, hành vi của từng người và gán nó vào mối quan hệ gia đình một cách vô cùng khéo léo.
Nói chung sau khi xem thì thứ mình đọng lại nhiều nhất cũng là nội dung tư tưởng của phim đó chính là vấn nạn bạo hành gia đình. Với gia đình Xuân Thanh, mình thấy đó là một vòng lẩn quẩn, được lặp đi lặp lại từ đời này sang đời khác.
>>> Xem thêm: Đêm Tối Rực Rỡ tung ảnh nhân vật ấn tượng, ai cũng có bộ mặt thứ hai
Mình thấy những hành vi bạo hành cũng là một sự “trút giận”. Nhưng đáng tiếc, gia đình lại là nơi luôn phải gánh chịu những sự trút giận đó. Chắc cũng vì vậy mà bạo hành gia đình vẫn luôn là một vấn đề thật sự rất khó nói. Nếu xem xong bộ phim chắc chắc bạn sẽ hiểu rõ hơn về những ý mình vừa đề cập.
Cuối cùng, nếu nói đây là điểm mình không thích ở phim thì cũng không hẳn, chỉ là nó làm mình hơi khựng lại một chút thôi. Mình vẫn thấy có đôi lúc diễn xuất của diễn viên còn hơi cường điệu, giống sân khấu quá. Nhưng mà chỉ là vài cảnh thôi chứ xét về mặt tổng thể thì ai cũng diễn tâm lý rất tốt.
Lâu lắm rồi mình mới xem một phim Việt Nam mà cảm thấy đã như vầy: chủ đề mới lạ, dám mạo hiểm khai thác đề tài nhạy cảm và làm truyền tải nội dung tư tưởng vô cùng tốt. Chỉ có một điều mình chưa thấy ưng lắm là cái kết hơi vội và việc đạo diễn Aaron Toronto có đề cập trước đó là đi qua “đêm tối” rồi mọi thứ sẽ trở nên “rực rỡ” thì mình thấy vẫn chưa thể hiện được điều đó.
Bài viết được Lọ Lem gửi về cho DienAnh.net
Cập nhật đầy đủ thông tin về Đêm Tối Rực Rỡ! tại Thư Viện Phim nhé.
Facebook - bình luận