Thông minh được coi là một ưu điểm quan trọng để thành công. Bản thân tôi cho rằng, có tài năng thì phải bộc lộ ra để chứng minh cho xã hội, để mưu cầu tiến thân, song, điều này chưa hoàn toàn đúng. Có những lúc “giả ngu” cũng chính là sự khôn ngoan, là một nghệ thuật không cần chứng tỏ mà người khác vẫn phải nể phục mình.
Giả ngốc giả ngu đúng lúc chính là một nghệ thuật
Nghệ thuật sống “ngốc nghếch” nghe qua tưởng vô lý nhưng kỳ thực, đó chính là cảnh giới cao nhất của người thông minh. Và tôi chắc chắn là không phải ai cũng hiểu, không phải ai cũng làm được.
“Nan đắc hồ đồ” – Trịnh Bản Kiều. Con người ngày nay không ai chịu chấp nhận thua thiệt mà luôn muốn chứng minh, thể hiện, muốn phô bày những gì mình thông thạo, muốn tính toán chi li thiệt hơn. Vậy nên, để làm một người hồ đồ, không toan tính mưu kế xảo quyệt mới hẳn là điều khó nhất.
Có một câu chuyện như thế này:
Một cậu bé người Mỹ tên Wilson thoạt nhìn ngờ nghệch, do đó người trong thị trấn rất thích trêu đùa cậu. Một hôm, một người bạn đã cầm 1 đồng đô la và 1 đồng 5 cent (bằng một nửa của 1 đồng) đưa cho Wilson rồi hỏi cậu muốn chọn đồng tiền nào. Cậu bé đã không cần suy nghĩ mà trả lời ngay: “Tôi chọn đồng 5 cent”.
Người bạn học cười khoái chí nói: “Cậu không chọn đồng 1 đô la mà chọn đồng 5 cent?!”. Sau đó, tất cả học sinh trong trường đã truyền tai nhau câu chuyện cười này.
Rất nhiều người đã không tin tại sao Wilson lại ngớ ngẩn đến vậy. Họ đã đem tiền đến trước mặt Wilson nhưng đều nhận lại cùng một kết quả. Mỗi lần cậu đều nói “Tôi muốn 5 cent”. Tất cả học sinh trong trường đến kiểm tra và đều rời đi với nụ cười.
Cuối cùng, câu chuyện đã đến tai thầy giáo. Ở trước mặt Wilson, thầy hỏi: “Chẳng lẽ trò không phân biệt được giá trị lớn nhỏ của đồng 1 đô la và 5 cent sao?”.
Wilson đáp: “Đương nhiên là trò biết rõ ạ! Nếu như trò chọn 1 đô la, thì sẽ không có nhiều người mang tiền đến để thử. Như vậy, trò cũng không thu được lợi nhuận từ đồng 5 cent”.
Người thầy nghe xong, liền ngộ ra một chân lý lớn. Wilson không đặt sự khôn ngoan vào một món lợi nhỏ, mà suy nghĩ về cái gốc của người thông minh. 45 năm sau, ông đã trở thành tổng thống thứ 28 của nước Mỹ.
Xã hội ngày nay tồn tại rất nhiều người thông minh. Họ phán đoán suy nghĩ của người khác một cách nhanh chóng và không bao giờ bị mắc lừa. Họ tính toán thật kỹ, để làm sao không thua thiệt, không bị người khác lừa gạt. Nhưng họ đã quên mất một điều: “Thông minh quá sẽ bị thông minh hại”. Thực tế, thông minh không phải là sai, lại càng không phải là có tội. Điều then chốt là sử dụng trí khôn của bản thân đúng lúc đúng chỗ.
Tục ngữ có câu rằng: “Nước trong quá thì không có cá, đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, hà tất chuyện gì cũng phải nghiêm túc”. Làm người hồ đồ ắt có nhân duyên, làm việc hồ đồ ắt có cơ duyên. Hồ đồ là cách đối nhân xử thế khoáng đạt, có thể ngắm có thể buông.
Có những lúc nếu chúng ta biết cách nhắm một mắt mở một mắt và đãng trí đúng, vậy là chúng ta đã tránh được những mâu thuẫn không đáng có và học được cách giả ngu của người thông minh. Cuộc đời này quá ngắn ngủi, quá thông minh chưa chắc đã là chuyện tốt.
Kết: Cho nên, tôi nghiệm ra rằng, quá thông minh và nhớ dai, chưa chắc đã là chuyện tốt. Nếu lưu giữ quá nhiều phiền muộn trong lòng không chịu học cách buông bỏ, bản thân lại đang tự tạo nhiều rắc rối, tự gây ra khổ sở cho chính mình. Đừng dành thời gian chỉ để lo lắng về mọi chuyện không thể kiểm soát trong đầu, hãy trở thành một người khờ khạo, hay quên. Đôi khi “thông minh lại thành thông minh dại, ngốc nghếch lại hóa ngốc nghếch khôn”.
* Bài viết của Trương Di chia sẻ tại box Cafe Danner
Sự khôn ngoan ở đời đôi khi được thể hiện qua những thời điểm "giả ngốc", nếu bạn muốn chia sẻ về trí tuệ cổ nhân , mời bạn bấm vào đây để đăng bài trao đổi bàn luận cùng mọi người.
Facebook - bình luận