Cuộc sống của mỗi người chịu ảnh hưởng của rất nhiều nhân tố và sự chi phối. Dù cho có giỏi giang cỡ nào cũng không thể phủ nhận tầm quan trọng của các yếu tố xung quanh tác động. May mắn mỉm cười, hạnh phúc tràn ngập, đường đời trải đầy những hoa thơm trái ngọt thì cũng đừng quên nhớ về nguồn cội... nếu không, chúng ta sẽ mãi chẳng xứng đáng là một con người.
7. Ơn chỉ dẫn, soi đường mở lối
Cuộc đời mỗi người là một ẩn số đặc biệt, hành trình vươn tới thành công không thể tránh khỏi những lúc chông chênh, sóng gió, áp lực hay những phút yếu lòng để rồi rơi vào sa ngã. Có thể khẳng định rằng, chúng ta không phải là một thiên tài hay vĩ nhân, vì thế chúng ta bước vào đời không thể tránh khỏi những sai lầm hay những điều yếu kém và dĩ nhiên sẽ gặp cả sự thất bại.
Những lúc rơi vào trạng thái đó, nếu chúng ta có thể gặp được người chỉ dẫn sáng suốt, giúp mình nhìn thấy ánh sáng cuối con đường, khai mở những hướng đi đúng đắn cho mình, khơi dậy lòng đam mê, tháo gỡ những rắc rối trong bạn và có khi là mở cho bạn cả một tương lai không thể ngờ tới. Người đó chính là đại ân nhân chỉ dẫn, soi đường mở lối mà chúng ta nhất định phải khắc cốt ghi tâm.
Người có ơn soi đường mở lối là người mà ta nhất định phải khắc cốt ghi tâm.
6. Ơn dìu dắt và đề bạt
Suy cho cùng, mục đích hướng tới của học hành cũng là để có một công việc ổn định có thể nuôi sống bản thân mình. Nhưng trong môi trường cạnh tranh khốc liệt thì chúng ta sẽ gặp rất nhiều trở ngại để đến được cái đích mong muốn đó. Vì thế, nếu gặp được người lãnh đạo khoáng đạt, công tâm và coi trọng hiền tài là điều may mắn không phải ai cũng có được.
Lại càng khó hơn nữa, nếu gặp được người lãnh đạo chịu dìu dắt người mới, không chê trách mà còn tạo điều kiện cho nhân viên phát huy, tạo cơ hội thăng quan tiến chức cho những vào những thời khắc quan trọng. Phải nhờ những người này, sự nghiệp của chúng ta mới có thể hanh thông, con đường quan lộ lại càng có nhiều khả năng rực rỡ.
Chính vì thế, đây cũng là một ân tình không thể không ghi lòng tạc dạ. Đừng chủ quan mà cho rằng thành công của chúng ta là do tự thân vận động, để rồi tự cho phép chính mình lãng quên công ơn của những người có công dìu dắt dù lớn, dù nhỏ trong bước hành trình của cuộc đời.
Cho dù ta có tài giỏi đến mấy nhưng nếu không có ân nhân đề bạt thì ta cũng không thể toả sáng thành công.
5. Ơn anh em như thủ túc
Anh chị em như thủ túc, đó là một lẽ sống đẹp, một tình cảm cao quý của ông cha ta vẫn còn truyền lại cho tới ngày nay. Anh em là những người cùng chung huyết thống, chung nguồn cội, cùng nhau sinh trưởng, cùng nhau lớn khôn, cùng trải qua những thời khắc tuổi thơ ấm áp bên gia đình, cùng là niềm hy vọng lớn nhất của bậc sinh thành. Và rồi, anh em cùng mang trong mình trọng trách kế thừa những truyền thống đạo đức tốt đẹp của gia đình.
Tuy nhiên khi trưởng thành, mỗi người mỗi ngả, mỗi người có một cuộc sống riêng và sẽ có những mối vướng bận khác nhau nên ít nhiều không tránh khỏi những mâu thuẫn bất đồng nảy sinh. Nhưng ai ơi hãy nhớ rằng, trên đời này chỉ có anh em ruột là có mối quan hệ gần gũi nhất và chắc chắn không có thứ tình cảm nào thay thế được tình anh em. Huynh đệ tình thâm, ơn như thủ túc... vì thế nếu trong cuộc sống nay mai có gặp những điều trái ý thì chúng ta hãy bình tĩnh mà ghi nhớ ân tình sâu đậm này.
Dẫu cuộc đời không tránh khỏi những va chạm, nhưng hãy nhớ rằng chỉ có tình thủ túc là gần gũi nhất.
4. Ơn cứu trợ lúc cấp bách
Cuộc sống muôn hình vạn trạng, rực rỡ có, sóng gió cũng có. Những lúc bản thân rơi vào bế tắc hay bước đường cùng, không phải ai cũng có thể mạnh mẽ và bản lĩnh để vượt qua, thay vào đó, họ dễ rơi vào cảnh chán nản và bất lực. Theo lẽ tự nhiên, khi không còn đam mê, tin tưởng thì ắt sẽ buông bỏ thứ mà bản thân theo đuổi bấy lâu.
Nhưng không phải con đường mới nào cũng có thể đem lại may mắn cho những người muốn chuyển mình, khi đó chỉ là hướng rẽ ngoài ý muốn. Cho nên, nếu gặp được quý nhân tương trợ những lúc này thì càng phải biết quý trọng và mang ơn suốt đời. Đừng bao giờ cho phép bản thân được quên người đã cùng mình vượt qua giông bão.
Những lúc lâm vào đường cùng mà được người cứu thoát, ta không nhớ ơn thì mãi mãi là kẻ vong ân.
3. Ơn cứu mạng khi cận kề cái chết
Dù bạn đẹp, bạn tài năng, bạn giàu có... nhưng dù bạn là ai thì bạn cũng chỉ có một sinh mạng. Nếu còn sinh mạng bạn có thể làm được tất cả nhưng ngược lại thì tất cả mọi ước mơ hoài bão, tất cả những điều hạnh phúc yêu thương cũng trở thành vô nghĩa.
Vì thế, trong những lúc lâm vào hoàn cảnh bế tắc, tính mạng bị đe doạ mà bất ngờ xuất hiện vị ân nhân giúp ta vượt qua khỏi tình thế hiểm nghèo, giành lại cho ta mạng sống thì đó chính là đại ơn cần phải ghi nhớ suốt đời, phải báo đáp một cách chân thành và đền đáp nhiều hơn gấp bội.
Ơn cứu mạng là ơn tái sinh mà còn sống một ngày thì ta không thể đáp đền.
2. Ơn dưỡng dục của bậc sinh thành
Nói đến ơn nghĩa sinh thành và dưỡng dục của cha mẹ thì mỗi người con mãi mãi không thể báo đáp cho vừa đủ. Thật vậy, bất cứ ai trong chúng ta hiện hữu trên cõi đời này đều nhờ tinh cha huyết mẹ, đều nhờ mẹ đã chín tháng cưu mang chịu mọi khổ cực vì sinh linh bé bỏng, đều nhờ mẹ đánh đổi cả tính mạng trong thời khắc vượt cạn để cho con cất tiếng khóc chào đời. Nhưng đó mới chỉ là giai đoạn mở đầu, cha mẹ lại tiếp tục những chuỗi tháng ngày chăm cho con tròn miếng ăn giấc ngủ, dành cho con tất cả những điều kiện tốt nhất, lo lắng quên ăn bỏ ngủ khi con thơ bị sổ mũi hắt hơi...
Rồi mỗi ngày con lớn lên là cha mẹ lại có thêm những lo toan để cho con có đủ điều kiện sống, để con được học hành đầy đủ, để cho con bằng bạn bằng bè... Và cứ thế con dần khôn lớn trưởng thành nhưng nỗi lo của cha mẹ dành cho con lại càng thêm gấp bội, từng bước chân con đi, từng việc con làm, đến giờ giấc con trở về nhà đều khiến cha mẹ thêm gánh nặng trên vai. Con không còn là đứa bé quẩn quanh bên cha mẹ, con đã lớn và chạy theo ước mơ hoài bão của riêng mình, con sẽ có công việc riêng, những toan tính riêng cùng gia đình mới... nhưng ánh mắt của bậc sinh thành thì chưa bao giờ ngừng dõi theo.
“Công cha đức mẹ cao dày,
Cưu mang trứng nước những ngày thơ ngây.
Nuôi con khó nhọc đến giờ
Trưởng thành con phải biết nhờ song thân”.
Nhưng người ơi, nước mắt chảy xuôi, chúng ta lại vì những suy tính cá nhân mà bẵng quên đi công ơn cha mẹ, chẳng những không sẻ chia mà lại càng làm cho cha mẹ thêm khổ đau. Những lời hờn dỗi, những câu chê trách, những thói hư tật xấu mà chúng ta tiêm nhiễm ở đường đời lại mang về để trả nghĩa sinh dưỡng của cha mẹ là đúng hay sai?... Để rồi thời gian cứ vùn vụt trôi đi, cha mẹ ngày một già yếu và cũng đến lúc chúng ta sẽ trở thành những đứa trẻ mồ côi. Nhưng than ôi, "tội tình khó nỗi than van, làm sao trả đặng muôn ngàn ơn sâu..."
Bạn thấy đó, công ơn sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ là vô cùng, không thể nào đong đếm được, cũng chẳng thể báo đáp cho tròn. Vì thế, trước hết chúng ta phải sống thật tốt, phải biết lựa chọn những điều hay lẽ phải để cha mẹ không phải lo cho những đứa trẻ mãi thơ dại trong lòng mình. Và rồi hãy dành chút thời gian để cận kề cha mẹ, hãy chăm sóc và thương yêu, hãy bày tỏ lòng hiếu kính để mẹ cha an vui tuổi già.
Ơn cha mẹ - muôn kiếp sao dễ đáp đền...
1. Ơn sinh dưỡng của tạo hoá
Sống trọn cả cuộc đời nhưng chắc chẳng ai nghĩ và nhớ đến ơn sinh dưỡng của tạo hoá, của đất mẹ hiền dịu bao dung. Từ miếng ăn, thức uống, đất đai, không khí, sự quang hợp cho đến sự vận hành và trao đổi chất trong cơ thể, không có thứ gì là xa rời quy luật của tự nhiên. Đôi khi chính những thứ nhìn thấy trước mắt quá đỗi tự nhiên khiến chúng ta tự cho mình quyền mặc định đó là điều hiển nhiên, muôn thuở và cố chấp hưởng thụ. Cho đến khi con đường không còn bằng phẳng dễ dàng mà nổi chông chênh, sóng gió thì lại than trời trách đất, rõ nhất là trách cuộc đời bất công.
Không phải tự nhiên mà xuất hiện những tục lệ lễ tế thần linh, điều đó cũng có nghĩa như là một lời nhắc nhở, cảnh tỉnh cho đạo lý “uống nước nhớ nguồn”. Và hiển nhiên rằng, khi trong lòng chúng ta sinh ra cảm giác biết ơn về những thứ đã bảo bọc, che chở cho mình thì ít nhiều sẽ cảm nhận được sự bình an, thanh thản trong lòng. Bài học về sự biết ơn mẹ Thiên nhiên là bài học suốt đời dành cho tất cả chúng ta - những con người đang hướng lòng mình về luân thường đạo lý ở đời.
Có mấy ai nghĩ đến ơn sinh dưỡng của tạo hoá để mà trả ơn...
Thật vật, trong bước đường đời của chúng ta sẽ gặp rất nhiều các món nợ nhưng có 7 đại ân tình nhất định phải khắc cốt ghi tâm. Chắc hẳn những vị ân nhân đó chẳng mong cầu chúng ta phải đền ơn đáp nghĩa hay nhận lại bất cứ điều gì từ người mà họ đã giúp, cho nên chúng ta hãy học họ cách sống đẹp, cách đối nhân xử thế để đối đãi tốt với những người xung quanh, đó cũng là một cách trả ơn thật tốt.
Facebook - bình luận