Câu chuyện về một cậu bé đi lạc đã khiến cư dân mạng hết sức bất ngờ và cảm động, tất cả đều xuất phát từ những lời nói dối của cậu khi được cảnh sát hỏi thông tin. Câu chuyện như sau:
Một ngày nọ, có một cậu bé bị lạc đường, đứng một mình khóc thút thít giữa nơi xa lạ. Một người tốt bụng đã đưa cậu bé tới đồn cảnh sát. Tại đây, cảnh sát bắt đầu hỏi cậu bé một vài câu hỏi.
Câu chuyện xúc động về cậu bé đi lạc và những lời nói dối. (Ảnh: Internet)
“Anh bạn nhỏ, họ của cháu là gì?”
“Cháu họ Phạm ạ.” cậu bé trả lời.
“Cha cháu tên là gì?”
“Cha cháu tên là cha ạ, thường ngày cháu vẫn gọi cha như thế.”
“Vậy mẹ cháu tên gì?”
“Mẹ cháu tên là mẹ ạ.” cậu bé hồn nhiên trả lời.
“Cháu có biết nhà mình ở đâu không?” người cảnh sát vẫn tiếp tục hỏi.
“Cháu không biết.” đứa trẻ lắc lắc đầu.
“Cháu thử nhớ lại xem gần khu nhà cháu có công viên hay chỗ vui chơi nào đặc biệt không?” vị cảnh sát vẫn kiên nhẫn hỏi với vọng có thể tìm ra địa chỉ nhà của cậu bé.
“Bên cạnh nhà cháu có một tòa nhà lớn, rất cao, còn có một công viên rất rộng, ở đó có rất nhiều bạn nhỏ như cháu thường đến đó chơi.” cậu bé cao giọng nói.
“Vậy còn cha mẹ cháu có đặc điểm như thế nào, cháu có thể mô tả cho chú biết được không?” viên cảnh sát kiên trì hỏi.
“Cha của cháu rất tài giỏi, có dáng người khá cao, rất khỏe, có thể nhấc bổng cháu lên, còn mẹ cháu vô cùng xinh đẹp, là người mẹ tài giỏi nhất mà cháu từng thấy.” vừa nhắc đến cha mẹ mình, hai mắt cậu bé liền ánh lên niềm tự hào, hãnh diện.
Dựa vào các thông tin mà cậu bé tiết lộ, toàn bộ cảnh sát trong đồn đều đi đến những khu vực có tòa cao ốc lớn gần với công viên để hỏi thăm, nhưng đã hai ngày trôi qua mà vẫn chưa có kết quả. Cho đến khi gia đình của cậu bé đến báo với cảnh sát rằng con trai mình bị mất tích, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra tất cả những gì cậu bé miêu tả về ngôi nhà và cha mẹ mình đều là nói dối. (ảnh minh hoạ)
Tuy nhiên, sau khi đưa cậu bé về tận nhà, cảnh tượng đập vào mắt khiến họ vô cùng ngạc nhiên vì nó không hề giống với những gì cậu đã miêu tả.
Cậu bé sống trong một ngôi nhà ẩm thấp, bên cạnh đó chẳng có tòa cao ốc hay công viên rộng lớn nào hết mà chỉ là một bãi đất bỏ hoang, toàn rác. Trên bãi đất đó có vài đứa trẻ, vừa chơi đùa vừa cúi xuống nhặt nhạnh những gì còn sót lại mà người ta vứt đi.
Cha của cậu bé là một công nhân đã mất việc làm, dáng người chỉ cao tầm 1m60, có vẻ còm cõi, xơ xác, còn mẹ cậu thì có chút ngờ nghệch, giống như người bị tâm thần, dung mạo càng không có gì nổi bật. Hóa ra tất cả những gì cậu bé miêu tả về ngôi nhà và cha mẹ mình đều là nói dối.
“Cậu bé nói dối đáng yêu quá.” một cư dân mạng nhận xét. “Tôi đã thực sự xúc động.”
“Đây là lời nói dối chân thật nhất mà tôi từng được nghe từ miệng một đứa trẻ.”
Ẩn đằng sau đó là bài học về tình cảm gia đình. (Ảnh: Internet)
Nhưng có thật là cậu bé đã nói dối hay không, hay đó chỉ là những hình ảnh chân thực nhất của cậu về những gì đã trở nên quá đỗi thân thương với mình. Khi con người ta dành nhiều tình cảm cho một ai hay một điều gì đó, tất cả đều hiện lên vô cùng đẹp đẽ trong mắt họ, và cuộc sống của họ sẽ ngập tràn những sắc màu hi vọng và hạnh phúc.
Đối với một đứa trẻ quá gắn bó với nơi mình sinh ra và lớn lên, túp lều tranh xập xệ cũng trở thành tòa lâu đài nguy nga tráng lệ, nơi cậu được bảo vệ và gìn giữ những kỉ niệm tuổi thơ. Một khu đất hoang bẩn thỉu, tù túng cũng trở thành cánh đồng hoa cỏ thơm ngát, tràn ngập tiếng cười của chúng bạn, những đứa trẻ dù có nghèo khổ đến mấy thì trong mắt nhau, chúng cũng vô cùng xinh xắn, đáng yêu.
Cậu bé không nói dối, mà đó chính là thiên đường chân thật của cậu.
Trong mắt trẻ nhỏ, bố mẹ luôn là những người xinh đẹp và vĩ đại nhất. Chúng bao giờ cũng dành cho họ nhiều tình yêu và sự ngưỡng mộ nhất. Đó là thứ tình cảm vô điều kiện, xuất phát từ chính trái tim trong trắng, không toan tính của con trẻ. Đây chính là bài học vô giá dành cho các ông bố bà mẹ về cách dạy con, đó là luôn hướng con đến những điều đẹp đẽ, luôn dạy con phải biết thương yêu, phải giáo dục con hướng về nguồn cội. Đó chính là nền tảng cho nhân cách và đạo đức của một con người.
Facebook - bình luận