Những cảm giác mà bạn đem lại cho người khác mới chính là món quà quý giá nhất bạn trao tặng đến những người xung quanh mình.
Mẹ tôi từng hỏi tôi rằng bộ phận nào là quan trọng nhất trên cơ thể, và qua nhiều năm, tôi đã luôn đoán cái này cái nọ, mỗi lần tôi đều nghĩ mình đã có được câu trả lời chính xác.
Khi còn nhỏ, tôi nghĩ âm thanh là điều rất quan trọng đối với con người, nên tôi bảo: "Mẹ ơi, là đôi tai". Mẹ tôi đáp: "Không con ạ, rất nhiều người bị khiếm thính, không nghe thấy gì cả, mà họ vẫn sống bình thường. Nhưng con cứ nghĩ tiếp đi và lúc nào đó, mẹ sẽ lại hỏi con".
Xúc cảm gắn kết con người lại với nhau.
Nói vậy nhưng phải vài năm sau mẹ mới hỏi lại tôi. Kể từ lần trước, tôi cũng đã cố suy nghĩ. Nên tôi bảo mẹ: "Mẹ ơi, việc nhìn là rất quan trọng đối với tất cả mọi người, nên con xin trả lời là đôi mắt". Mẹ nhìn tôi và bảo rằng tôi học hỏi rất nhanh, nhưng câu trả lời đó vẫn không chính xác, bởi có rất nhiều người khiếm thị và họ vẫn làm được mọi việc đấy thôi.
Lại sai, nên tôi tiếp tục tìm kiếm kiến thức và trong những năm sau đó, mẹ hỏi tôi thêm vài lần. Và sau khi tôi trả lời, mẹ vẫn đều nói: "Không phải con ạ. Nhưng mỗi năm con đều đang trở nên thông minh hơn rồi đấy".
Thế rồi năm ngoái, ông tôi mất. Tất cả mọi người đều rất buồn. Ai cũng khóc. Cả bố tôi cũng khóc. Tôi đặc biệt nhớ điều này vì đó mới là lần thứ hai tôi nhìn thấy bố khóc. Mẹ nhìn tôi khi chúng tôi nói lời vĩnh biệt ông. Mẹ hỏi: "Con trai, con đã biết bộ phận quan trọng nhất trong cơ thể chúng ta chưa?".
Vì sao chúng ta có cảm giác mất mát?
Tôi rất sốc khi mẹ hỏi tôi vào chính lúc đó, vì vốn tôi vẫn nghĩ đây chỉ là một trò chơi giữa hai mẹ con tôi. Mẹ thấy tôi lúng túng nên bảo:
- Câu hỏi này rất quan trọng. Nó cho thấy rằng con thực sự hiểu cuộc sống của mình. Với mỗi bộ phận cơ thể mà con từng trả lời mẹ trước đây, thì mẹ đều nói với con là chưa đúng và cho con một ví dụ để giải thích. Nhưng hôm nay là thời điểm con cần học được bài học này.
Mẹ nhìn vào mắt tôi theo kiểu mà chỉ một người mẹ mới làm được. Tôi thấy mắt mẹ rất đỏ và nhiều nước mắt. Rồi mẹ nói:
- Con trai, bộ phận cơ thể quan trọng nhất là đôi vai của con đấy.
- Tại vì nó nâng đỡ cái đầu của chúng ta hả mẹ? - Tôi hỏi.
Bạn biết vì sao đôi vai là bộ phận quan trọng nhất không?
- Không, bởi vì nó có thể nâng đỡ đầu của một người thân, một người bạn khi họ khóc. Con trai ạ, bất kỳ ai, vào những thời điểm nào đó trong cuộc sống, đều cần một bờ vai để tựa vào mà khóc. Mẹ chỉ hy vọng rằng con có đủ thương yêu và đủ bạn bè để con sẽ luôn có một bờ vai mà tựa vào khi con cần.
Hôm đó, tôi đã biết rằng câu hỏi về bộ phận cơ thể quan trọng nhất không thể được trả lời bằng cách nghĩ ích kỷ, mà phải nghĩ bằng lòng thông cảm với nỗi đau của NGƯỜI KHÁC.
Cảm xúc mà chúng ta dành cho một người, nó xuất phát từ sâu bên trong tâm hồn nhỏ bé đầy rẫy cô đơn. Mối lương duyên nào đó đã đưa chúng ta đến bên nhau, gặp nhau và những ấn tượng cứ vì thế mà sinh sôi. Rồi cơ duyên lại khiến chúng ta gặp gỡ, và sự tổng hòa của những hành động cụ thể và lời nói cứ thế làm chất lên men hiệu quả cho những ấn tượng ban đầu trở thành một thứ tình cảm đầy rung động, đầy hơi say nồng.
Cảm xúc chính là món quà quý giá nhất bạn trao tặng đến mọi người
Thế là, chúng ta khắc lên tim nhau những con đường cảm xúc đủ đầy, chứa chan. Vết hằn in đó, đâu thể xóa nhòa bởi thời gian, bởi nó nằm sâu bên trong tim ta, một con tim lúc nào cũng háo hức và tươi mới, khao khát được giữ trọn vẹn những gì vốn là của nó.
Lời nói sẽ bay về theo gió, hành động sẽ biến mất theo thời gian, con người rồi cũng về với cát bụi, nhưng cảm giác yêu thương và được yêu thương thì sẽ mãi mãi vững bền. Những cảm giác mà bạn đem lại cho người khác mới chính là món quà quý giá nhất bạn trao tặng đến những người xung quanh mình.
Facebook - bình luận