Người ta sẽ luôn trăn trở về những điều giá trị đáng làm trong đời. Càng trăn trở, khắc khoải, cuộc đời càng mang nhiều ý nghĩa. Hạnh phúc sẽ không bao giờ là đại lượng tỉ lệ thuận với ý nghĩa, chỉ có sống nhiều trong những thời điểm trầm thống nhất của cuộc đời, ta mới nhận thức rõ được đâu là các giá trị lớn lao trong tiềm năng con người.
Hầu như ai cũng sống một cuộc đời tuyệt vọng trong im lặng
… Và sự tuyệt vọng thường đến từ việc sở hữu quá nhiều mong muốn. Nỗi phiền muộn chỉ tìm đến khi con người đầy lòng mong mỏi có được thứ này hay thứ khác mà trong tay lại không thể nắm bắt được những điều đó.
Ta không mang theo được gì khi rời cõi hồng trần, chi bằng hãy bỏ bớt hành trang.
Chúng ta ao ước cầu sự vẹn toàn trong mọi việc nhưng ít ai chịu ngồi yên suy nghĩ rằng khát vọng của con người là vô hạn. Muốn đạt được hạnh phúc, mỗi ngày hãy học cách bỏ đi một ít. Sở dĩ con người ta đau khổ chính bởi mãi theo đuổi những thứ sai lầm. Lòng tham và dục vọng là hai ngọn lửa thiêu cháy mọi con đường đi đến hạnh phúc.
Có được một ít, chúng ta lại muốn có nhiều hơn một chút, thêm được một phần, ta lại muốn đạt được nhiều phần hơn nữa. Vòng luẩn quẩn của lòng ham muốn chính là không tự mình biết đủ. Hạnh phúc đích thực không nằm ở chỗ ta có thêm bao nhiêu mà nó phụ thuộc vào việc ta cảm nhận được mình hiện đang đầy đủ thế nào.
Hạnh phúc hay khổ đau, suy cho cùng chỉ là hai mặt của một thực tại duy nhất
Cầu vui ắt sẽ khổ, tâm chỉ cần an yên.
Cuộc đời là một chuỗi những tháng ngày con người ta theo đuổi các mục đích riêng. Nhưng hầu như chúng ta đã cùng đặt ra sai mục đích. Khi đạt được những thành công nho nhỏ ban đầu, nếu đúng đắn, chúng ta sẽ lấy đó làm động lực thúc đẩy bản thân tiến tới việc giành được những thành quả kế tiếp với tinh thần hướng đến hạnh phúc trọn vẹn và công việc đó phải hợp đạo lý.
Còn nếu sai lầm, ta cuồng vọng chạy theo danh lợi rồi quên mất thứ tạo ra hạnh phúc không phải là bản thân những thành công đó, mà chính là cảm nhận được hơi thở của niềm vui khi làm việc và những giá trị chúng ta tạo ra cho cộng đồng.
Ranh giới giữa hạnh phúc đích thực và khổ đau trong cuồng vọng quả thật rất mong manh. Nhưng chỉ cần chúng ta tĩnh tâm sáng suốt, sẽ thấu rõ được đâu mới là mục đích đúng đắn đáng để theo đuổi đến cùng và đâu mới thực sự là mục tiêu quan trọng nhất trong cuộc đời.
Đôi khi hạnh phúc cũng chỉ giản đơn như việc cảm nhận được hơi thở của chính mình
Mọi phiền não trong đời, cũng từ hai chữ "vướng mắc" mà thôi
Trong vô số những loại phiền não mà cuộc đời gieo vào tâm trí chúng ta, thứ bám rễ và ăn sâu tận cốt tủy chính là tâm ràng buộc. Chúng ta có xu hướng gắn tâm trí mình vào bất kỳ sự vật, hiện tượng gì xảy đến với cuộc đời ta rồi cho đó là hiện thực bất biến.
Ta nhận lấy mọi sự dằn vặt cùng với nỗi khổ đau trong tâm hồn là do mãi so đo toan tính với người và với đời, đến khi rời bỏ cõi hồng trần vẫn không kịp hoặc không chịu thức tỉnh. Ta lòng vòng trong mớ cảm xúc hỗn độn luôn bị vô minh che mờ.
Cân bằng cảm xúc, cả lúc bão giông.
Một kiếp người chỉ mãi chạy đuổi theo bóng dáng của sự vật, hiện tượng bên ngoài mà bỏ đói tâm tính chân khiết của bản thể cao cấp bên trong cho những loài “quỷ sứ” – là những mê đắm lầm lạc, là những ràng buộc và sa ngã vào các thói quen hưởng thụ sai lầm. Tất thảy mọi phiền não trong đời, đủ cả những khổ đau vô kể, chỉ tóm gọn lại trong hai chữ vướng-mắc mà thôi.
Nền tảng của hạnh phúc: Biết đủ chính là thanh tịnh
“Hạnh phúc là bằng lòng với những gì hiện có, chứ không phải là ao ước cái chúng ta chưa có. Hãy tập cho mình một thái độ cởi mở với những giá trị nhỏ bé và học cách sống hài lòng với những niềm vui giản đơn do chính mình tạo ra”. - Trương Di
Chỉ cần lòng thấy an vui, mọi được mất trong đời hết thảy đều là tiểu tiết
Hạnh phúc không phải và sẽ không bao giờ là một điểm đến. Nó không phải là cái đích cuối cùng mà chúng ta khao khát hướng tới trong hành trình đi tìm ý nghĩa cuộc đời. Mấy ai hiểu được chân lý vi diệu này của vũ trụ khi mà tất thảy hỉ, nộ, ái, ố được chúng ta xem là bất biến và gắn chặt chúng vào cái bản ngã vô thường của mình.
Hãy bỏ ngoài tai những lời bợ đỡ, nịnh nọt; kiềm thúc ham muốn trước hương vị của đồ ăn và danh sắc; hãy nhắm một mắt lại để thấy đời không chỉ toàn là những thứ đẹp đẽ để đến cuối cùng, điều nằm lại nơi tâm trí con người chúng ta là bình an thông tuệ: Biết đủ.
Niềm an vui vẫn luôn có thật.
Chỉ có biết đủ mới mang lại chân giá trị của hạnh phúc. Chỉ có hài lòng với “ít hơn” mới cho ta biết thế nào là thanh tịnh. Những gì tự tâm thấy không cần thiết phải có, thì nhất quyết đừng nên có, hãy bỏ cả đi để tâm trí được rảnh rang, thư thái. Chân hạnh phúc từ đó mà phát lộ.
Facebook - bình luận