Cổ nhân từng nói bi kịch lớn nhất của đời người không nằm ở xuất thân hay hoàn cảnh mà ở chỗ, tuổi già thường đến rất nhanh trong khi sự khôn ngoan lại đến chậm trễ. Khi còn nhỏ, chúng ta đều có chung niềm ao ước là lớn thật nhanh để không bị gò bó và thúc quản nghiêm ngặt, để được tự do làm những điều mình muốn.
Đến khi lớn lên một chút, phần lớn chúng ta lại cảm thấy thời gian trôi đi quá vội vã, thoáng chốc đã già, thoáng chốc đã đi hết đời người. Trên đời vốn không có ai là hoàn hảo tuyệt đối, cũng chẳng có ai là hiểu hết mọi lẽ nhân sinh, người hiểu đời và sống “đời” đã là điều đáng quý.
Khi còn nhỏ thì mong lớn nhanh để không bị gò bó, lúc về già ngoảnh lại chẳng còn được bao lâu.
Hạnh phúc chính là một sự lựa chọn. Con người cả đời cố gắng, siêng năng và làm việc không ngừng suy cho cùng cũng là để được hạnh phúc. Nhưng chính những bộn bề đã khiến không ít người quên đi hạnh phúc đích thực, để rồi bỏ quên những thứ xung quanh mình. Hạnh phúc không phải thứ gì xa vời, nó tồn tại ngay cả trong những điều nhỏ nhặt nhất xung quanh ta. Chính vì luôn phóng tầm mắt và kỳ vọng vào những điều vĩ đại hơn mà người ta đã lãng quên đi giá trị của hạnh phúc thực sự.
Ngẫm lại, câu nói “có tiền mua tiên cũng được” hay “tiền không phải là tất cả” đều phi thực tế, nhất là trong cuộc sống hiện đại. Chấp nhận rằng tiền bạc sẽ mang lại cho con người một cuộc sống đủ đầy, tiện nghi và không lo nghĩ, nhưng nếu quá đặt nặng tiền bạc lên vai thì cả đời cũng chẳng thể sống an nhiên.
Tiền bạc giúp cuộc sống đủ đầy nhưng chẳng thể mua được sự tĩnh tâm.
Tiền bạc chỉ là thứ ngoại thân, sinh ra không mang đến, chết đi chẳng mang theo, người hiểu giá trị và biết trân quý đồng tiền sẽ không bao giờ so đo hay tính toán chi li. Có tiền bạc có thể mua được nhà cửa, tiếng tăm và địa vị, nhưng chắc chắn dùng một đống tiền không thể trao đổi ngang giá với niềm vui, sức khoẻ và sự tĩnh tâm.
Người thông minh biết kiếm tiền và tận thưởng thành quả do mình làm ra, người thông minh còn là người biết làm chủ đồng tiền chứ không để nó sai khiến. Những thứ thuộc về giá trị vật chất như tiền bạc, danh tiếng, quyền uy đều tồn tại ở một thời điểm nhất định, sức khoẻ và sự thanh thản trong lòng mới đi cùng mình đến cuối đời.
Tiền nhiều tiền ít không quan trọng, làm chủ đồng tiền mới là quan trọng.
Thời gian chảy trôi đồng nghĩa với việc chúng ta già đi từng ngày, cũng tức là bao nhiêu cay đắng ngọt buồi hay thăng trầm sóng gió của thời trẻ cũng đã từng nếm trải. Khi về già con người lại càng khôn ngoan và sắc sảo vì đã nếm đủ vị đời, nhìn đủ loại người, trải nghiệm, kinh nghiệm hay bài học nào cũng đều có.
Con người không quan trọng là sống bao lâu, mà quan trọng là đã làm được những gì. Bất cứ sự sung sướng hay hạnh phúc nào trên đời này đều tuỳ thuộc vào cách người ta nhìn và cảm nhận nó ra sao. Nếu chúng ta nhìn cuộc sống này bằng sự khách quan, thấu hiểu và thưởng thức nó như một cốc trà nóng trong một buổi sớm lạnh thì cuộc đời đó đã đủ ý nghĩa.
Hãy bình thản như thưởng thức một cốc trà nóng trong một buổi sớm mai.
Chúng ta đến cuối cùng có hai dạng người, một là người tự ti vì chỉ nhìn vào người giỏi hơn mình, hai là người tự cao vì chỉ nhìn vào người yếu kém hơn mình. Nhưng cuộc sống vốn dĩ là vậy, nhìn lên thì chẳng bằng ai, trông xuống thì chẳng ai bằng mình, nếu chúng ta có thể nhìn mọi thứ xung quanh một cách bao quát và cảm thấy hài lòng với hiện tại của mình thì còn gì tuyệt hơn.
Cứ giữ cho mình tấm lòng rộng mở và khoan dung, cứ yêu thương những người, những vật xung quanh mình bằng sự chân thành, cuộc sống tự nhiên màu hồng. Ở đời, có người sẽ làm ông to bà lớn, nhưng cũng có người ngày ba bữa không đủ no, nhưng khi trở về với cát bụi thì ai cũng như ai. Vốn dĩ địa vị cao cũng chẳng bằng tuổi thọ cao, tuổi thọ cao cũng thua xa niềm vui thanh tao.
Vốn dĩ địa vị cao cũng chẳng bằng tuổi thọ cao, tuổi thọ cao cũng thua xa niềm vui thanh tao.
Ích kỷ đầu tiên của đời người chính là chuyên đi lo chuyện bao đồng, ích kỷ thứ hai to lớn không kém chính là chỉ biết lo nghĩ cho người khác mà tệ bạc với bản thân. Dành cả cuộc đời để lo lắng, quan tâm những người bên cạnh nhưng chưa một lần hỏi bản thân thực sự cần gì, muốn gì thì thật đáng trách.
Mọi sự trên đời đều khó theo như ý nguyện, đừng mong vào điều gì hoàn hảo hay tuyệt đối, cũng đừng quá cầu toàn, nếu không người chịu thương tổn chắc chắn là bản thân mình. Cuộc sống chỉ có ý nghĩa khi chúng ta sống với đam mê, người thông minh phải là người biết tự tìm kiếm niềm vui cho bản thân mình.
Người thông minh phải là người biết tự tìm kiếm niềm vui cho bản thân mình.
Thật vậy, bi kịch lớn nhất của đời người chính là tuổi già thường đến rất nhanh, trong khi khôn ngoan lại tới quá trễ. Những gì tuổi trẻ sốc nổi lại chỉ có thể nhận ra khi tuổi chúng ta đã xế chiều. Nhưng đó cũng là quy luật tất yếu của tạo hoá, nếu không có những ngày trẻ vấp ngã và đứng dậy sẽ chẳng bao giờ trưởng thành và chín chắn hơn.
Bi kịch này sẽ không làm cho con người khổ sở hay bế tắc, bởi đây chính là bài học kinh nghiệm giúp chúng ta xây dựng một cuộc sống tốt đẹp và trọn vẹn hơn. Nhất là những năm tháng cuối đời, dùng kinh nghiệm dày dạn và những trải nghiệm quý báu để làm đẹp cho người, cho mình.
Facebook - bình luận